← Quay lại trang sách

Chương 234 Tụng tên thật của ta, mua Lôi phù giảm bốn mươi phần trăm (1)

Ánh sáng trong Thánh chủ điện nổ tung, Hỗn Nguyên Thần Lôi do mười thần trụ tản mát ra bị dư uy hút cạn.

Hàng rào lôi đình kim sắc xuất hiện trước mặt Thần Tiêu thánh chủ đang cản lại toàn bộ Chưởng Tâm lôi mênh mông bành trướng.

Đáng nhắc tới chính là, trước đó lúc ngăn cản Chưởng Tâm lôi trên đầu ngón tay, hàng rào lôi đình Thần Tiêu thánh chủ bố trí đã bị đánh nứt.

Vậy mà lúc này đối mặt với Hỗn Nguyên Chưởng Tâm lôi mạnh hơn, hàng rào lôi đình trước mặt Thần Tiêu thánh chủ vẫn không xuất hiện bất kỳ vết tích bị nứt nào.

Đợi đến khi toàn bộ năng lượng đều tan hết, Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu thánh chủ cuối cùng cũng bình ổn lại, giọng nói hờ hững lại vang lên.

“Không tệ, không tệ, chiêu ban nãy mới ra dáng được một chút, có điều so với vi sư lúc Trúc Cơ thì hơi kém một chút.”

“Nhưng Thiên nhi phải nhớ, đừng tự mãn, nên biết trong Đông Hoang này núi cao còn có núi cao hơn.”

“Mặc dù con vô địch trong Trúc Cơ kỳ nhưng kẻ địch sẽ không để tâm tu vi của con là gì.”

“Lúc trước bản môn có vị trưởng lão vô địch Hóa Thần kỳ nhưng lại bị một nhóm Thánh giả vây công.”

“Kết quả dốc hết toàn lực chống cự, hắn ta vẫn rơi vào cảnh mất hết tu vi, chỉ có thể bắt đầu lại từ con số không chuyển sang tu luyện thể.”

“Cho nên Thiên nhi cần phải ghi nhớ, trước khi chính thức trưởng thành, nhất định phải rất mực khiêm tốn, đừng ngang ngược càn rỡ.”

Thẩm Thiên nghe thấy lời Thần Tiêu thánh chủ thì trong lòng không khỏi hơi mất mát, quả nhiên những đứa con Khí Vận vòng sáng hoàng kim đã bật chế độ hack rồi.

Bổn Thánh tử dốc hết sức lực, thậm chí còn dung hợp sức mạnh của ba loại kỳ vật, còn có Hoàng đế... Long Uyên Thánh giáp gia trì.

Không ngờ vẫn không thể nào cường đại bằng sư tôn lúc Trúc Cơ kỳ, quả nhiên thế giới này quá sâu, vẫn nên khiêm tốn thì hơn.

Thẩm Thiên hít sâu một hơi: “Sư tôn dạy phải, nhưng... một đám Thánh giả vây công?”

“Những Thánh giả kia không biết xấu hổ như vậy, chẳng lẽ thánh địa chúng ta không báo thù sao?”

Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu thánh chủ khẽ dao động, ông thở dài: “Làm sao báo thù đây?”

“Khi bảy vị Thánh giả kia vây công đã cố gắng thu liễm khí tức che giấu tung tích, vô cùng cẩn thận.”

“Càng quan trọng hơn là, vị sư huynh kia vì yểm hộ đồng bọn trốn thoát, thi triển cấm thuật tự nổ trên cơ thể, giết sạch người ta rồi.”

Đợi... đợi đợi đợi đã!

Theo lý, kịch bản ở đây, không phải đáng lẽ là các thánh địa khác chèn ép Thần Tiêu đã suy thoái sao?

Thiên kiêu bản môn trước kia bị các thánh địa khác kiêng kỵ, bị Thánh giả huỷ bỏ tu vi.

Sau đó có thiên kiêu vùng dậy, giúp trưởng bối chịu ấm ức đòi công bằng!

Sao giờ thành Hóa Thần kỳ bị một nhóm Thánh giả vây công, để yểm hộ đồng bọn chạy thoát nên đã thi triển cấm thuật tự nổ trên thi thể, giết sạch bảy vị Thánh giả đối phương rồi?

Người đang nói gì đấy?

Nên biết bảy vị thánh nhân Độ Kiếp kỳ chính là những tu hành giả chí cường đã chạm tới biên giới tiên đạo rồi.

Đừng tưởng rằng thiên tài giết địch vượt cấp là rất ngầu, tu sĩ có thể thành Thánh lúc trẻ ai mà chả là thiên tài giết địch vượt cấp cơ chứ?

Dựa vào tu vi Hóa Thần kỳ giết Thánh giả vượt cấp, độ khó chắc chắn còn hơn cả dựa vào Kim Đan kỳ giết Nguyên Anh kỳ vậy, huống hồ còn một địch bảy!

Thiên tư của vị tiền bối này thật sự khiến người ta phải kinh hãi, nếu có thể thật sự trưởng thành thì còn ghê gớm chừng nào?

Có điều đứng từ góc độ khác suy nghĩ, ngay cả thiên kiêu đáng sợ như vậy còn có thể bị thế.

Nước của các thánh địa giới Tu Tiên Đông Hoang sâu đến nhường nào?

Quả nhiên, sau này bổn Thánh tử nhất định phải chú ý hơn!

Hoặc là thiện chí giúp người, hoặc là diệt cỏ tận gốc, không thể khinh thường!

Thần Tiêu thánh chủ nhìn thấy Thẩm Thiên hình như hiểu rõ nỗi khổ tâm của mình liền thỏa mãn gật đầu.

“Nhưng Thiên nhi cũng không cần lo lắng quá, con chính là đứa con của thiên đạo, bẩm sinh đã có vận khí lớn trên người.”

“Thông thường mà nói, con có thể gặp dữ hóa lành. Được rồi, trở về tĩnh tu chuẩn bị thí luyện đi!”

Thẩm Thiên khẽ gật đầu, hơi thất thần rời khỏi Thánh Chủ điện, theo bản năng khống chế Liên Xạ Thần thương bay trở về Thánh Tử phong.

Thẳng thắn mà nói giờ hắn đang rất mệt, không chỉ vì ban nãy đã đánh ra một chiêu lớn, năng lượng trong cơ thể trống rỗng.

Mà quan trọng hơn là những lời Thần Tiêu thánh chủ nói khiến trong lòng Thẩm Thiên thiếu cảm giác an toàn.

Ngay cả trưởng lão thiên kiêu có thể đánh bảy Hóa Thần kỳ mà còn bị vây công gặp nạn.

Từ đó có thể thấy, thế giới này không thân thiện với kẻ xui xẻo đến chừng nào.

Không được, hắn vẫn luôn cảm thấy màu xanh pha đỏ chưa đủ an toàn!

Trong lúc suy nghĩ, Thẩm Thiên bay qua từng linh phong của đệ tử Thần Tiêu.

Long Uyên Thánh giáp trên người hắn cũng khiến vô số đệ tử chú ý và bàn luận.

“Móa! Chiến giáp khí phách thật, trên đó còn mang cả dị tượng Thần thú Hỗn Nguyên lôi đình, thật quá phi phàm!”

“Chiến giáp uy vũ như vậy cả thiên hạ cũng chỉ mình Thánh tử sư huynh xứng đáng mặc nó, đúng là chiến thần hạ phàm!”

“Có biết đâng nói gì không vậy? Thế nào gọi là Thánh tử xứng với chiến giáp? Phải là chỉ có bộ chiến giáp này mới miễn cưỡng xứng với Thánh tử!”

“Đúng đấy, Thánh tử mới gia nhập thánh địa mấy ngày đã phát minh ra m Dương Lôi Bạo phù, còn chữa khỏi cho Đại sư huynh.”

“Nghe nói hôm qua ở thành Mê Vụ xảy ra huyết tế Yêu Thánh cũng là nhờ Thánh tử chúng ta giải quyết đấy!”

“Trời ạ, ngay cả Huyết tế Yêu Thánh mà Thánh tử cũng có thể giải quyết, chẳng lẽ hắn thành Thánh rồi sao?”

“Làm ràm nhiều thế không biết? Không để ta yên tĩnh thưởng thức mỹ nhan thịnh thế của sư huynh à?”

“Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, sư huynh mặc bộ chiến giáp này thật là... không được, ta sắp té xỉu rồi!”

Lúc mọi người đang bàn luận ầm ĩ, có một nam tử thần bí đeo kiếm mặc áo xanh xuất hiện: “Các vị, Lý mỗ nghe được tin mới.”