Chương 250 Bắc Đẩu Thánh tử… cũng phải lột da! (3)
Khắp nơi trong Ô Sơn thành đều có nhóm năm nhóm ba người tụ tập nói chuyện, hoặc tán thưởng Thẩm Thiên, hoặc thóa mạ Bắc Đẩu Thánh tử.
Mà tu vi của Bắc Đẩu Thánh tử ở cấp bậc nào chứ?
Đây chính là Tôn giả Nguyên Anh kỳ, sức mạnh tinh thần thăng hoa đến cực điểm, ngũ giác cực kỳ tinh tế.
Ban đầu hắn ta chỉ hơi tò mò một chút, nhưng sau khi thôi động thần niệm mới nghe được tiếng vô số người đang thóa mạ mình.
Cái gì mà “ngu xuẩn” “Thánh tử xấu xí” “thành sự không có” “con chó liếm gót giày cho Tử Phủ Thánh tử” …
Lời nào khó nghe đều có, lời nào xúc phạm đều có, hơn nữa còn có xu hướng càng mắng càng ngoan độc hơn.
Bắc Đẩu Thánh tử tức giận toàn thân phát run, phun thẳng một ngụm máu ra ngoài!
Sau đó, sắc mặt hắn ta thay đổi kịch liệt.
Bởi vì hắn ta cảm giác Nguyên Anh vốn đã không ổn định của mình lại càng rung động dữ dội hơn, và đã có vết nứt.
Đúng vậy, lúc này Nguyên Anh của Thần Trung Thiên đã nứt ra!
Ự, sao lại …
“Thẩm sư huynh, Thần mỗ có việc quan trọng trong người, xin cáo từ trước, ngày sau có cơ hội sẽ chiêu đãi Thẩm sư huynh.”
Nguyên Anh băng liệt không phải chuyện nhỏ, nhẹ thì tâm ma quấn thân tinh thần phân liệt, nặng thì sinh tử đạo tiêu vẫn lạc tại chỗ.
Hắn ta nhất định phải tranh thủ thời gian đi tìm một nơi an toàn bế quan củng cố lại tâm thần, nghĩ cách chữa trị vết nứt.
Tối thiểu nhất cũng phải cam đoan nó sẽ không tiếp tục băng liệt.
Vội vàng cáo biệt với Thẩm Thiên, Bắc Đẩu Thánh tử khống chế bắc đẩu thất kinh kiếm bỏ chạy đi xa như chạy trốn.
◇ ❖ ◇
Thẩm Thiên nhìn Bắc Đẩu Thánh tử Thần Trung Thiên bỏ chạy thật xa với ánh mắt khá sâu xa.
Trên cơ bản hắn đã xác định được khí vận của người bị hắn cướp đoạt cơ duyên sẽ sa sút nghiêm trọng.
Khí vận sa sút, chẳng mấy chốc kẻ đó sẽ gặp phải chuyện không may.
Tần Cao là vậy, Phương Thường cũng vậy, hiện tại Tần Trung Thiên cũng như thế.
Nhưng Thẩm Thiên khá tò mò một điều. Nếu mình đưa một phần Huyết Thần kinh cho Thần Trung Thiên, khẳng định khí vận của hắn ta sẽ khá hơn.
Nhưng nếu Thẩm Thiên không đưa Huyết Thần kinh cho Thần Trung Thiên thì sao?
Sau đó sẽ phát triển thế nào?
Thần Trung Thiên sẽ rơi vèo một cái thẳng từ trên trời xuống đất hay chậm rãi rơi xuống?
Ừm, đây là một đề bài quan trọng mới cần nghiên cứu đây.
Thí nghiệm sẽ vẫn được tiếp tục tiến hành. Thẩm Thiên nghĩ sau này có thể để Lý Vân Phong để ý kỹ chuyện linh tinh liên quan đến Bắc Đẩu Thánh tử.
◇ ❖ ◇
Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Hiện giờ nhiệm vụ thiết yếu là nhanh chóng nắm lấy tờ Huyết Thần kinh còn lại kia.
Với Thẩm Thiên sắp sửa bước vào chiến trường thượng cổ, bí pháp vô thượng này rất quan trọng đó!
Cáo biệt bách tính lưu luyến không rời, Thẩm Thiên dự định sẽ rời đi.
Đáng chú ý là lần này cứu bách tính thành Ô Sơn hắn còn có được thu hoạch ngoài ý muốn.
Vì ân tình cứu mẹ của Thẩm Thiên, gia hỏa Lương Thần kia nhất định đòi đi theo Thẩm Thiên làm trâu làm ngựa báo ân cho hắn.
Điều này khiến cho Thẩm Thiên muốn đau trứng. Ngươi muốn làm trâu gì, ngựa gì cho bổn Thánh tử nào?
Bổn Thánh tử không có cỏ nuôi ngươi đâu!
Chẳng có cách nào khác, Thẩm Thiên chỉ có thể ra vẻ cao ngạo lạnh lùng, bảo Lương Thần tới Thần Tiêu Thánh địa bái sư.
Nếu có thể bái nhập Thánh địa tức là duyên phận giữa hai người còn chưa hết.
Với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Lương Thần, muốn đi từ thành Ô Sơn đến Thần Tiêu Thánh địa không hề dễ dàng.
Nhưng với khí vận của Lương Thần, nếu quả thực y quyết định muốn lao tới Thần Tiêu sẽ nguy hiểm cỡ nào chứ?
Nếu Lương Thần thực sự có thể đuổi tới Thần Tiêu Thánh địa mượn cớ Thẩm Thiên bái nhập vào môn.
Với quầng sáng khí vận gần đỏ hoàn toàn trên đầu, y sẽ là một nhân tài không tệ ở Thần Tiêu Thánh địa.
Dù sao thì thịt muỗi cũng là thịt.
Hưng thịnh của Thánh Địa không thể tách khỏi những tuyệt thế thiên kiêu có hào quang màu vàng như Trương Vân Hi, Trương Vân Đình, nhưng cũng không thể thiếu những người có hào quang màu đỏ làm trụ cột.
Khí vận giống như rau hẹ ấy mà, càng nhiều càng tốt!
◇ ❖ ◇
Sau khi rời khỏi thành Ô Sơn, Thẩm Thiên dựa theo hình tượng về cơ duyên trong trí nhớ bay lên phương bắc.
Sau khi ngự thương bay thẳng được khoảng ba trăm dặm, hắn đã thành công tìm được một sơn cốc.
Điều này khiến cho hắn càng chắc chắn hơn, sở dĩ mình đi lạc từ Bắc Đẩu Thánh Địa đến thành Ô Sơn là vì địa đồ không đủ rõ ràng!
Không phải sao? Nếu đổi lại là một bản đồ đạt tiêu chuẩn, bổn Thánh Tử tìm một phát là được ngay!
Đây là một tòa núi lớn vô cùng hoang vu, ngoại trừ cỏ dại khô héo thì gần như không nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào.
Dường như tất cả mọi thứ đang sống đều bị hút khô sinh cơ.
Thật ra ở Tu Chân giới, tình huống này cũng không hiếm thấy.
Có rất nhiều tu sĩ nghèo phát điên không có linh thạch.
Sẽ bố trí đại trận tụ linh.
Tụ hợp tất cả linh khí mỏng manh trong một phạm vi lớn xung quanh vào một phạm vi nhỏ để tu luyện.
Đương nhiên thi triển trận pháp này ra rất phiền phức, lại khiến cho hệ sinh thái xung quanh đều bị phá hư.
Chưa kể hiệu quả còn kém xa linh thạch. Bình thường tu tiên giả của các môn phái lớn cũng sẽ không làm ra mấy chuyện mất điểm thế này.
Truyền ra sẽ rất xấu hổ.
Nhưng Huyết Văn Tôn giả là yêu tộc, sẽ không quan tâm đến những thứ này.
Hắn tụ hợp hết linh khí trong vòng một dặm vuông xung quanh tụ vào tụ linh trận cung cấp cho bản thân tu luyện.
Nhưng dù vậy vẫn không đủ cho bản thân lão và phân thân Huyết Thần tiêu hao.
Nếu không, Huyết Văn Tôn giả cũng sẽ không bí quá hóa liều đến mức chuẩn bị hủy diệt cả thành Ô Sơn, hấp thụ tinh huyết nhân loại để tu vi.
Mảnh núi hoang này rộng rãi bao la, nhưng Thẩm Thiên không hề lo lắng.
Bởi vì hắn rất rõ ràng trang thứ hai Huyết Thần Kinh bị Huyết Văn Tôn giả giấu ở đâu.
Thẩm Thiên ngự thương phi hành một lát thì dừng ở cửa một sơn cốc kín đáo, ánh mắt nóng rực.
Trong sơn cốc này tràn ngập linh khí, hoa cỏ thơm ngát, xanh biếc dạt dào, quang cảnh hoàn toàn khác với núi non hoang héo xung quanh.
Rất hiển nhiên, đây là nơi Huyết Văn Tôn giả bế quan.