Chương 249 Bắc Đẩu Thánh tử… cũng phải lột da! (2)
Trong ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm của Bắc Đẩu Thánh tử, Thẩm Thiên nhỏ giọt niết bàn thánh dịch này vào miệng lão phụ nhân.
Ngay lập tức, toàn thân lão phụ nhân đều tỏa ra ánh sáng màu lục, vết thương đáng sợ cũng khép lại với tốc độ cực nhanh, mắt thường cũng có thể thấy.
Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của bà cũng trở nên hồng hào hơn một cách cực nhanh, tinh huyết mới đang được diễn sinh ra nhanh chóng.
Thậm chí mái tóc hoa râm của bà cũng nhanh chóng chuyển sang màu đen.
Toàn thân dường như trẻ ra tới hai mươi tuổi!
Lương Thần vui mừng như điên, quỳ gối dập đầu với Thẩm Thiên: “Tạ ơn tiên trưởng đã cứu mạng! Sau này Lương Thần nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tiên trưởng!”
Thẩm Thiên cười nhạt nói: “Đứa ngốc này, là lòng hiếu thảo của ngươi đã khiến bổn tọa cảm động, muốn cám ơn hãy cám ơn chính ngươi đi!”
“Tất cả đều là duyên phận. Có lẽ ngươi có duyên với bổn tọa!”
Khi nói chuyện, toàn thân Thẩm Thiên tản ra một cỗ khí kình vô hình nâng Lương Thần đang quỳ dưới đất đứng dậy.
Cảm giác đóng vai thế ngoại cao nhân này thực không tệ, like một cái!
Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng nói đắng chát của Bắc Đẩu Thánh tử: “Thẩm sư huynh.”
“Đây chính là Niết Bàn Thánh dịch đoạt được từ Thánh giả niết bàn Độ Kiếp Kỳ, ngươi lại đút cho một người phàm sao?”
Thẩm Thiên nhìn Bắc Đẩu Thánh tử như nhìn một kẻ ngu: “Niết bàn thánh dịch là thuốc, mà thuốc không phải dùng để trị thương cứu người sao?”
Ánh mắt quen thuộc, lời nói quen thuộc.
Lúc này, trong đầu Bắc Đẩu Thánh tử lại hiện ra cảnh tượng hắn ta đã nhìn thấy khi vừa mới đến Thần Tiêu Thánh địa.
Hắn ta cảm thấy não mình đau ong ong, dường như Nguyên Anh sắp nứt vỡ.
Thằng con cưng của Khí Vận đáng chết này, thật đáng ghen tị!
Càng lúc càng nhiều người chen chúc tới trước mặt Thẩm Thiên cùng quỳ gối xuống trước mặt hắn cầu xin:
“Cầu xin tiên trưởng thương hại, cứu một mạng phụ thân của tiểu nữ tử. Tiểu nữ tử nguyện làm trâu làm ngựa, làm nô làm tỳ báo đáp tiên trưởng.”
“Để cho tôi trước đi, nữ nhi của tôi đã thoi thóp, cầu xin tiên trưởng ra tay cứu giúp. Tiểu nhân tình nguyện dùng mạng của ta đổi lấy mạng con bé!”
“Tiên trưởng, cầu ngài mau cứu Vượng Tài giúp tôi. Vượng Tài đã chặn một đòn trí mạng giúp tôi!”
◇ ❖ ◇
Thẩm Thiên thở dài. Nói thật lòng, nhìn nhiều người quỳ gối cầu xin trước mặt như vậy, trái tim hắn cũng mềm nhũn.
Cũng được vậy, chẳng tốn bao nhiêu niết bàn thánh dịch, coi như tích âm đức đi.
Nghĩ vậy, hắn nhẹ nhàng búng lên bình ngọc, mấy trăm giọt niết bàn thánh dịch nho nhỏ bất ngờ bắn ra dũng mãnh lao tới thân thể từng thương binh.
Có thể là người ở gần tường thành khi bọn muỗi tấn công, hoặc là chiến sĩ chiến đấu chống lại đàn muỗi, hoặc có thể là người nhà chiến sĩ.
Thẩm Thiên cảm thấy, mặc dù mình bỏ ra một chút niết bàn thánh dịch như vậy để cứu người là lỗ vốn nhưng không thẹn với lương tâm.
Từng giọt niết bàn thánh dịch được Thẩm Thiên khống chế nhập vào trong cơ thể từng thương binh, khôi phục lại vết thương cho họ.
Thậm chí năng lượng sinh mệnh dư thừa dồi dào còn đem lại lợi ích cực lớn cho mỗi thương binh, tiếng cảm tạ ân đức vang lên mãi không dứt.
“Không hổ là tiên trưởng đến từ Bắc Đẩu Thánh thành, quả nhiên lòng dạ từ bi!”
“Không không không, vừa rồi các ngươi không nghe thấy sao? Tiên trưởng là Thần Tiêu Thánh tử, người phi ngựa phá vỡ đại trận mới là Bắc Đẩu Thánh tử!”
“Thần Tiêu Thánh tử sao? Nói cách khác, tiên trưởng không phải người của Bắc Đẩu Thánh địa mà còn không ngại cực khổ giúp chúng ta trừ yêu giải nạn, không tiếc tổn thất nhiều bảo vật như vậy sao?”
“Cảm động! Quá cảm động! Quả nhiên Thần Tiêu Thánh địa là thánh địa vô cùng có lương tâm, hoàn toàn không giống với một vài tông môn khác!”
“Đúng vậy đúng vậy, lần này huyết văn tấn công thành, nếu không có tiên trưởng vô tình đi ngang qua, chờ Bắc Đẩu Thánh tử đuổi tới có khi thi thể chúng ta đã lạnh rồi!”
◇ ❖ ◇
Ngoại trừ cảm tạ ơn đức của Thẩm Thiên, người kín đáo xì xào bàn tán châm chọc Bắc Đẩu Thánh tử cũng rải rác khắp nơi.
“Đúng là mỉa mai! Hơn phân nửa tiền thuế chúng ta nộp lên hàng năm đều được cung cấp cho Bắc Đẩu Thánh thành, đến khi xảy ra chuyện lại không trông cậy gì được!”
“Nói chuyện cười, tin Bắc Đẩu?”
“Nếu lần này không phải vì Bắc Đẩu Thánh tử đánh vỡ đại trận mọi người cũng sẽ không cần phải chết!”
“Đáng thương cho Nhu Nhi của ta, bị muỗi huyết văn hút khô tinh huyết, còn không chờ được ân cứu chữa của tiên trưởng! Ta muốn tới Thánh thành kêu oan!”
“Cùng đi thôi! Ta cũng từng nghe sư tôn nói rằng Bắc Đẩu Thánh tử đương nhiệm là một cái báo cỏ, ngày nào cũng chỉ biết đi theo Tử Phủ Thánh tử làm người hầu, mặc kệ Thánh địa!”
“Vô dụng thì thôi đi, còn chạy tới gây thêm phiền. Lần này hơn phân nửa số người hy sinh trong thành đều phải tính tới đầu y!”
“Đúng vậy, người xấu xí làm việc cũng tệ hại! Thần Tiêu Thánh tử người ta anh tuấn như trích tiên, khi vào thành cũng đi qua cửa thành đàng hoàng, mà gia hỏa này nhất định phải phi xe đến cơ!”
“So sánh thực là tức chết mà. Cùng là Thánh tử, sao Thánh tử của chúng ta chẳng ra sao như thế!”
“Thê nhi đều đã chết, ta sống cũng chẳng có ý nghĩa gì!”
“Ta muốn tới Bắc Đẩu Thánh thành kêu oan dọc phố, ủng hộ đệ tử chân truyền khác của Bắc Đẩu Thánh địa, phế tên Thánh tử vừa xấu xí vừa vô dụng này đi!”
“Cùng đi đi!”
“Ta cũng đi!”
“Ta cũng đi!”
◇ ❖ ◇
Loài người là một sinh vật rất dễ bị lây nhiễm cảm xúc của người khác.
Lúc này, thương vong vì đàn muỗi huyết văn phá trận không nhỏ, mà kẻ cầm đầu Huyết Văn Tôn giả đã vẫn lạc.
Đương nhiên lửa giận còn sót lại sẽ trút hoàn toàn xuống đầu Bắc Đẩu Thánh tử.
Có rất nhiều người có thân nhân bị đàn muỗi giết hại không kịp chờ đến khi Thẩm Thiên cứu chữa, họ đều oán hận Bắc Đẩu Thánh tử.
Mặc dù phần lớn họ giận mà không dám nói gì nhưng vẫn có không ít người nghĩ biện pháp trả thù!
Bọn họ dự định sẽ tận hết khả năng truyền bá mọi chuyện xảy ra hôm nay ra ngoài, để cho càng nhiều người biết đến sự tích Thánh tử của Bắc Đẩu Thánh địa thành sự không có bại sự có thừa.
Mặc dù không thể ép Bắc Đẩu Thánh tử phải trả giá nặng nề cũng phải khiến cho hắn ta buồn nôn đến chết.