Chương 253 Cứ đi theo cảm giác, nhất định gặp cơ duyên! (1)
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sắc mặt Thẩm Thiên cũng ngày càng hồng hào hơn.
Huyết khí từ trên người hắn phát ra vô cùng nồng đậm.
Cuối cùng, Thẩm Thiên cảm giấy đã đủ.
Hắn nhẹ nhàng ngưng tụ kiếm khí, cắt cổ tay phải của mình.
Ngay lập tức, một dòng máu chảy ra tản ra mùi hương thơm ngát nồng nàn của cỏ cây.
Xem chừng lúc này nếu có yêu quái quanh đây có thể sẽ coi Thẩm Thiên thành thịt Đường Tăng ấy.
Phẩm chất linh lực ẩn chứa trong máu của hắn quá cao cấp, dù có là Chân Nhân Tôn giả cũng phải thèm nhỏ dãi.
Từng giọt máu tươi nhập vào cơ thể tí hon kia.
Thẩm Thiên thi triển bí thuật Huyết Thần Kinh, nhanh chóng dung hợp tinh huyết và người tí hon.
Chẳng mấy chốc, người tí hon kia đã lớn lên nhanh thấy rõ, khí tức trên thân thể cũng nhanh chóng mạnh lên.
Màu sắc bên ngoài cũng càng ngày càng giống người bình thường.
Cuối cùng, người tí hon màu đỏ lớn chừng một bàn tay đã biến thành một thân thể lớn bằng người bình thường, hồng hào hơn.
Khí tức từ thân thể này tản ra cực kỳ giống với Thẩm Thiên, chỉ là yếu hơn rất nhiều, lại không có được sóng linh hồn thôi.
“Khá lắm!”
Thẩm Thiên dừng vận công, ngăn máu, vết thương bên tay phải lập tức khép lại rất nhanh.
Sắc mặt hắn hơi tái đi, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nhưng lượng máu chảy ra có lẽ phải đầy một thùng lớn.
Mặc dù có Niết Bàn thánh dịch bổ sung nhưng Thẩm Thiên vẫn cảm thấy mình hơi thiếu máu rồi, đầu nặng chân nhẹ.
Thế là hắn lại rót Niết Bàn thánh dịch vào miệng, vận chuyển công pháp luyện hóa.
“Ai chà, quả nhiên không thể tùy tiện thả thứ đồ chơi tinh huyết này ra. Dù là Niết Bàn thánh dịch cũng không thể bổ sung hết tinh huyết tiêu hao trong chớp mắt.”
Đúng là Niết Bàn thánh dịch có công dụng kỳ diệu có thể cứu sống người chết, mọc xương mọc thịt, nhưng vẫn cần thời gian luyện hóa.
Nếu mỗi lần Thẩm Thiên chỉ thả ra một chút tinh huyết tế nhập vào phân thân thì Niết Bàn thánh dịch có thể bổ đủ rất nhanh thôi.
Nhưng vấn đề là lần đầu tiên thử, Thẩm Thiên không có kinh nghiệm, không để ý đã để máu chảy ra quá nhiều.
Theo như hắn tính, phải mất đến mấy ngày mới luyện hóa Niết Bàn thánh dịch bù lại đủ số tinh huyết mình hao tổn lần này.
Nói cách khác, hắn vẫn phải chịu cảm giác thiếu máu này mấy ngày nữa.
Ôi chao, bổn Thánh tử sống gian nan quá đi mà!
Huyết Thần Kinh này quả thực là hà khắc nhất trong số bao nhiêu công pháp mà Thẩm Thiên đã tu luyện.
Phải mất mấy ngày mới có thể ngưng tụ ra được một phân thân.
Mà theo như hắn thấy, lúc này tối đa phân thân cũng chỉ phát huy ra được một nửa thực lực thực sự của mình.
Trong cơ thể nó có được một phần sức mạnh thiên địa kỳ vật, nếu phối hợp với Huyền Vũ thuẫn, Huyền Vũ giáp, Tử Kim chùy, miễn cưỡng có thể đánh được Kim Đan Chân nhân bình thường.
Muốn phát huy ra thực lực mạnh hơn, sau này Thẩm Thiên phải tiếp tục cho phân thân này ăn thêm tinh huyết nữa mới được.
Nói như vậy, nhiều nhất cũng có thể phát huy được bảy phần thực lực của bản thể.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là do Thẩm Thiên điều khiển.
◇ ❖ ◇
Nghĩ vậy, Thẩm Thiên bắt đầu tu luyện chương thứ hai của bí thuật – thần phân đại pháp.
Nói thật, Thẩm Thiên rất tò mò, nếu đây là bí pháp chia ra một phần nhỏ tinh thần lực đưa vào phân thân.
Vì sao không gọi là “Tinh thần phân liệt đại pháp” mà lại gọi là “Tinh thần phân ly đại pháp”?
Vì sao không gọi tắt là “Tinh phân đại pháp” mà lại gọi tắt là “Thần phân đại pháp”?
Nhưng tác giả Huyết Thần Kinh đã chọn tên như vậy thì cứ thế mà đọc theo đi.
Dù sao “Thần phân đai pháp” cũng dễ nghe hơn “Tinh phân đại pháp” nhiều.
Thẩm Thiên cho rằng phân chia một phần tinh thần lực của mình ra sẽ đau đến mức sống không bằng chết.
Kết quả, sau khi làm đủ loại công tác tư tưởng, cắn răng bắt đầu thử bí pháp này, hắn lại phát hiện chẳng đau tí nào.
Chỉ có điều… thân thể vốn đã hơi yếu vì mất máu quá độ lại càng yếu hơn vì hao tổn tinh thần lực.
Thẩm Thiên cố nén cảm giác suy yếu thân thể bị móc sạch, đưa đoàn tinh thần lực kia vào trong phân thân.
Ngay lập tức, phân thân kia bắt đầu nhẹ nhàng cử động, như thể mới được trao cho sinh mệnh.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, thật giống như chơi game online vậy.
Thẩm Thiên có thể thoải mái khống chế cỗ tinh thần lực kia, từ đó khống chế phân thân.
Mà theo như pháp môn ghi lại trong Huyết Thần Kinh, phân thân và chủ thân cùng hưởng ngũ giác.
Nói cách khác, chỉ cần mối liên hệ giữa phân thân và chủ thân không bị chặt đứt, Thẩm Thiên có thể nhìn bằng thị giác của phân thân bất kỳ lúc nào hắn muốn.
Mà một khi liên hệ bị chặt dứt, tinh thần lực trong phân thân sẽ bị tiêu tán, phân thân cũng sẽ trở thành một thân thể không biết cử động.
Trải nghiệm này quá kỳ diệu!
Mặc dù cảm thấy rất mệt nhưng Thẩm Thiên vẫn không nhịn được mà muốn thử chơi phân thân này.
Đương nhiên, trước mắt phải mặc quần áo cho phân thân này đã.
Nhìn một thân thể giống mình như đúc đang trần nhồng nhộng cứ thế nào ấy.
Thứ này lại không phải búp bê bơm hơi.
Hắn lấy một bộ áo gấm thêu hình rồng trắng từ trong Thương Minh giới cho Huyết Thần Tử mặc rồi nhìn vòng quanh nó một hồi.
Hắn tán thán: “Chậc chậc, số một, ngươi đúng là một mỹ nam tử tuyệt thế.”
Huyết Thần Tử khẽ nhếch khóe miệng lên, lộ ra nụ cười mỉm khiến cho Thánh nữ tiên tử mê say. “Đâu có đâu có, là nhờ gen của chủ nhân tốt. Nhờ ngài.”
Thẩm Thiên lắc đầu cười khổ: “Quả nhiên, phân thân không biết nói dối.”
Trên tràng hạt Cửu Tử bên cạnh, nữ quỷ sâu kín nhìn Thẩm Thiên và phân thân nói chuyện.
Nàng rất muốn nhắc nhở một câu: Chủ nhân, bên cạnh còn có người… có quỷ xem đó!
Có điều… phân thân của chủ nhân thật dễ nhìn mà.
Nhất là khi không mặc quần áo.
Ngoài Cửu Nhi, hẳn là chưa có nữ nhân nào khác được nhìn thấy thân thể của chủ nhân đâu nhỉ!
Ôi!
Nghĩ mà kích động làm sao!
Nhất thời, tràng hạt Cửu Tử khẽ run rẩy.
◇ ❖ ◇