← Quay lại trang sách

Chương 254 Cứ đi theo cảm giác, nhất định gặp cơ duyên! (2)

Thẩm Thiên lại không biết suy nghĩ trập trùng trong lòng Cửu Nhi.

Hắn thử điều khiển Huyết Thần Tử một chút, cảm giác rất thú vị.

Nhưng thú vị thì thú vị nhưng hiện giờ Thẩm Thiên thực sự mệt quá rồi, nhất định phải ngủ một giấc thật no.

Hắn thi triển bí pháp thu hồi tinh thần lực trong Huyết Thần Tử lại, sau đó thu nó vào trong thương minh giới.

Thương minh giới không thể thu nạp vật sống, nhưng rút tinh thần lực ra thì có thể thu Huyết Thần Tử vào trong đó.

Không thể không nói, Huyết Thần Tử làm một phát minh cực kỳ vĩ đại, giống như một thân thể thứ hai vậy.

Về sau nếu Thẩm Thiên kết thành Nguyên Anh rồi bị người ta diệt nhục thân thì cũng không cần đoạt xá nữa, tự mình chuẩn bị sẵn nhục thân.

Mà không chỉ một dự phòng, có thể chuẩn bị thêm mấy cái nữa để Nguyên Anh có thể thay đổi dần mới được.

Đượi lát đã, sao bổn Thánh Tử lại nghĩ đến khả năng mình bị diệt đi nhục thân nhỉ…

Vạn nhất Nguyên Anh cũng bị người ta thuận tay diệt mất, chẳng phải là xong rồi sao?

Ôi, suy nghĩ này thật là nguy hiểm!

Được rồi được rồi, không được, vẫn phải vững vàng!

Về sau khi phải tới nơi nguy hiểm, cứ để Huyết Thần Tử bảo bối đi mạo hiểm là được!

Thẩm Thiên thầm hạ quyết tâm rồi lấy cái giường lớn mềm mại từ trong thương minh giới ra.

Nằm trên giường, Thẩm Thiên triệu hồi tràng hạt Cửu Tử.

Hắn vừa cuốn tràng hạt vừa đếm dê, chẳng mấy chốc đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Cũng chịu thôi, một giọt tinh mười giọt máu.

Thẩm Thiên mất nhiều tinh huyết như vậy, thực sự là mệt rũ ra rồi.

Dù có Niết Bàn thánh dịch bổ túc bản nguyên cũng phải tốn thời gian tiêu hóa hấp thu mới được!

Thật sâu dưới mặt đất, Thẩm Thiên đang ngủ li bì.

Giữa ngực hắn đặt một chuỗi tràng hạt, tràng hạt màu đen có vẻ hơi hồng hồng.

◇ ❖ ◇

Không biết qua bao nhiêu lâu sau Thẩm Thiên mới mơ màng tỉnh lại.

Duỗi lưng một cái, hắn cảm giác trạng thái hiện tại của mình đang tốt chưa từng thấy.

Tinh huyết hao tổn đã được bổ sung đầy đủ, sau một giấc ngủ say, tinh thần lực cũng đã khôi phục hoàn toàn.

Trong tay, tràng hạt Cửu Tử hơi nóng lên.

Thẩm Thien thu tràng hạt lại, hỏi: “Cửu Nhi, ta ngủ bao lâu rồi?”

Trong tràng hạt Cửu Tử vang lên tiếng trả lời nhỏ như muỗi kêu: “Chủ nhân ngủ chín… chủ nhân đã ngủ ba ngày ba đêm.”

Ôi~~~

Ngủ một giấc ba ngày ba đêm. Khoa trương vậy sao?

Khóe miệng Thẩm Thiên giật giật. Nói vậy chẳng phải bổn Thánh tử đã bỏ lỡ thí luyện chiến trường thượng cổ rồi sao?

Nói thật thì trước khi lấy được Huyết Thần Kinh, Thẩm Thiên chỉ ước gì bỏ lỡ được nó.

Nhưng bây giờ, chiến trường thượng cổ nguy hiểm như thế, bản tôn bổn Thánh tử không thèm đi vào.

Có cơ hội điều khiển nhân vật game kia, đi theo những người có khí vận tốt vào trong phó bản, Thẩm Thiên không có lý do gì để không cọ cọ kiếm ít cơ duyên!

Đúng rồi!

Không biết phân thân Huyết Thần Tử có nhìn thấy quầng sáng khí vận và cơ duyên của những người kia không nhỉ?

Ừm, sau này có cơ hội có thể thử một chút.

Nghĩ ngàn vạn điều trong lòng, Thẩm Thiên thu lại đồ dưới đất, thôi động Phệ Tiên đằng thi triển thuật độn địa đi sâu xuống lòng đất.

Hắn lấy liên xạ thần thương từ trong thương minh giới ra, sau khi phán đoán xong phương hướng thì thi triển thần niệm ngự thương.

Chỉ trong chớp mắt, súng bắn xa chín trăm dặm, sau đó…

Lạc đường.

Có trời mới biết khi các tu sĩ khác ngự kiếm phi hành thì làm thế nào để có thể đảm bảo xác định phương hướng chuẩn xác.

Thẩm Thiên đã cố gắng dựa theo phương hướng tiêu ký trên bản đồ mà đi nhưng vẫn cảm thấy xung quanh toàn núi là núi, toàn cây là cây, nơi nơi là đá tảng…

???

Đúng lúc này, Thánh Chủ lệnh trong lòng Thẩm Thiên khẽ rung lên.

Thẩm Thiên mừng như điên, vội vàng khởi động trận pháp trong Thánh Chủ lệnh, nối với Thần Tiêu Thánh chủ.

Một thân ảnh được tiên quang lôi đình bao phủ xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên, chính là hình chiếu của Thần Tiêu Thánh chủ.

Ông ta nhìn Thẩm Thiên từ trên xuống dưới, tiên quang quanh thân dập dờn: “Thiên Nhi, vi sư rất vui.”

“Nghe nói trong lĩnh vực quản lý của Bắc Đẩu Thánh địa con đã cứu được một tòa thành người phàm, còn khiến cho Bắc Đẩu Thánh tử mất mặt.”

“Vậy rất tốt. Tin này đã tới chỗ Vân Phong, vi sư đã bảo y đi tuyên truyền cho các tông môn khác.”

“Việc này con làm rất tốt. Thần Tiêu Thánh địa chúng ta nên lòng mang thương sinh như vậy.”

“Con không cần quan tâm đến áp lực bên Bắc Đẩu Thánh địa bên kia. Vi sư sẽ chống đỡ.”

“Nhớ kỹ, Thánh địa vĩnh viễn sẽ đứng bên cạnh con.”

Thẩm Thiên sửng sốt. Đậu đen rau muống!

Mới có mấy ngày, mọi chuyện xảy ra ở thành Ô Sơn xa xôi đã truyền đến Thần Tiêu Thánh địa rồi sao?

Chẳng lẽ Bắc Đẩu Thánh tử đã tức chết rồi?

Cho nên nguyên nhân đại nạn ở thành Ô Sơn mới truyền ra chỉ trong chớp mắt như vậy?

Không, hẳn là không phải.

Nếu không, hẳn là sư tôn sẽ không nói khiến cho Bắc Đẩu Thánh tử mất hết mặt mũi.

Mà phải nói là: Vi sư rất vui mừng, con đã khiến cho Bắc Đẩu Thánh tử tức chết.

Nghĩ vậy, thuần túy là vì con hàng Lý Vân Phong này… tốc độ thám thính thăm dò hóng hớt quá siêu nhân đi!

Không thể không nói, gia hỏa Lý Vân Phong này thực sự là một nhân tài, xa như vậy mà cũng hóng hớt ra được.

Trách không được dám tự xưng: Bách Hiểu Sanh Thần Tiêu, biết một nửa Đông Hoang.

Hiện giờ việc quan trọng nhất là quay về. Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Sư tôn, hình như đệ tử lạc đường rồi.”

“Thí luyện chiến trường thượng cổ giữa Thánh địa chúng ta và Dao Trì Thánh địa đã bắt đầu chưa ạ?”

Lạc đường sao?

Thần Tiêu Thánh chủ hơi sững sờ, lập tức tiên quang lôi đình quanh thân nổi lên sóng gió.

Giọng nói kiên định của ông từ trong tiên quang vọng ra: “Không sao!”

“Thiên Nhi, con chính là con cưng của Khí Vận, trời sinh có vận may vô thượng, lạc đường cũng không cần gấp gáp!”

“Không nên tin vào địa đồ gì đó, cứ đi theo cảm giác của con đi.”

“Vi sư tin tưởng nhất định con có thể tìm được con đường chính xác, thậm chí có thể gặp được đại cơ duyên!”

“Thí luyện chiến trường thượng cổ không quan trọng. Vi sư sẽ bảo bọn họ chờ con!”

“Nếu con tìm được đại cơ duyên thật thì cứ thông qua Thánh Chủ lệnh liên hệ với vi sư.”

“Vi sư sẽ lập tức mở cánh cửa không gian đón con về, tuyệt đối không lừa!”

Dứt lời, hư ảnh của Thần Tiêu Thánh chủ chậm rãi tiêu tán.

Để lại Thẩm Thiên nhìn Thánh Tử lệnh trong tay, trán toát mồ hôi lạnh.

Đi theo cảm giác, chắc chắn gặp cơ duyên?

Sư tôn ngài nghiêm túc chứ?

Đồ nhi con…

Thật sự không phải con cưng của Khí Vận đâu!