← Quay lại trang sách

Chương 256 Thập chuyển Kim Đan (2)

Bắc Đẩu Thánh chủ mỉm cười nói: “Tử Phủ Thánh tử đại nghĩa, bản tọa thay mặt Trung Thiên cảm ơn Thánh tử.”

Sắc mặt đại trưởng lão bên cạnh hơi khó coi: “Tử Phủ Thánh tử thật hào phóng! Một môn Đế Kinh nói truyền là truyền!”

Tử Phủ Thánh tử liếc qua đại trưởng lão mỉm cười nói: “Cũng chỉ là một cuốn Đế Kinh thôi mà, so với tình hữu nghị giữa Trung Thiên và Tề mỗi thì không đáng nhắc tới.”

Tề Thiếu Huyền vừa nói vừa mỉm cười nhìn tất cả đỉnh núi ở Bắc Đẩu Thánh địa: “Tề mỗ thích nhất là kết giao bằng hữu, chắc chắn sẽ không keo kiệt với huynh đệ thực tình kết giao.”

“Các vị sư huynh đệ Bắc Đẩu nếu có hứng thú, lúc nào cũng có thể tới Tử Phủ Thánh địa của ta để kết giao.”

“Tề mỗ nhất định sẽ cung nghênh đại giá!”

Sắc mặt đại trưởng lão lại khó coi hơn một tí: “Thánh tử nói tới đây có hai chuyện, vậy chuyện thứ hai là gì vậy?”

Chuyện thứ hai?

Phương thiên long kích trong tay Tề Thiếu Huyền lóe ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, một viên Kin Đan sáng chói mắt từ trong đan điền của y chậm rãi treo ra.

Viên kin đan kia ẩn hiện đạo văn huyền diệu, dường như có hư ảnh thần phật ngưng hiện, lại có long ngâm nhàn nhạt lượn lờ quanh.

Rung động nhất là, bên ngoài viên kim đan này lại có mười đạo thần văn rõ ràng.

Mười đạo thần văn, Kim Đan…. Thập chuyển!!!

Ai cũng biết Kim Đan nhất chuyển là tiền kỳ, Kim Đan nhị chuyển là trung kỳ, Kim Đan tam chuyển là hậu kỳ, sau tứ chuyển là đỉnh phong…

Mà Kim Đan cửu chuyển là cực hạn của Kim Đan kỳ rồi!

Nhưng đây chỉ là cực hạn với các tu sĩ bình thường thôi, đối với tuyệt thế thiên kiêu có chí xung kích Đế cảnh thì siêu việt cực hạn mới là điều bọn họ truy cầu.

Thậm chí trong Đông Hoang còn lưu truyền một thuyết pháp: Chỉ có tồn tại hoàn thành được Kim Đan thập chuyển mới có cơ hội chạm đến Đế cảnh thực sự!”

Nhưng vạn năm nay Đông Hoang không xuất Đế, ngàn năm chưa từng có thiên kiêu Kim Đan thập chuyển.

Không có cách nào khảo chứng xem rốt cuộc thuyết pháp này là thật hay giả.

Có điều, dù vậy, tuyệt thế thiên kiêu thật sự vẫn sẽ nhắm đến Kim Đan cửu chuyển và thập chuyển siêu việt cực hạn kia.

Giống như Tề Thiếu Huyền vậy, mười tám tuổi y đã thành tựu Kim Đan cửu chuyển, đứng đầu bảng Kim Đan, lại cứng rắn bỏ thêm hai năm đứng nguyên tại Kim Đan kỳ.

Chính vì thăng hoa siêu việt cực hạn cực điểm, đạt tới cảnh giới thập chuyển vô thượng ngàn năm khó gặp.

Bây giờ, y đã thành công!

Tề Thiếu Huyền chứng được cảnh giới Kim Đan thập chuyển đủ cho ngũ vực nổ ra đại chấn.

Điều này có nghĩa là Tề Thiếu Huyền thực sự có được tư cách Đại Đế!

Nhất thời cả Thánh Chủ phong lặng ngắt như tờ.

Tất cả trưởng lão đều cảm thấy đắng chát vô hạn. Quả nhiên Tử Phủ Thánh địa đã xuất rồng.

Đông Hoang xuất được đứa con của Khí Vận này, trong mấy ngàn năm còn có ai có thể chống lại được? Tử Phủ Thánh địa hưng thịnh rồi!

Trước mắt bao người Tề Thiếu Huyền đưa ra kim đan mười đạo thần văn, thỏa mãn cười cười.

Y chậm rãi nhảy xuống khỏi chiến xa hoàng kim, nói: “Tề mỗ mới bước lên cảnh giới thập chuyển, cảnh giới còn phù phiếm chưa ổn định.”

“Bởi vậy, Tề mỗ quyết định lấy chiến dưỡng chiến, lần lượt khiêu chiến các thiên kiêu Đông Hoang cùng giai, sau đó chiến tới Nam Cương, Tây Mạc, Bắc Hải, Trung Châu.”

“Súc thành thế vô địch, toái đan thành tựu Chí Tôn anh!”

“Lại nghe nói trận Thiên Cương Thất Tinh của Bắc Đẩu Thánh địa huyền diệu vô song, Bắc Đẩu Thất tử đều là thiên kiêu đương thời.”

“Trong đó, ba vị sư đệ Diêu Quang, Thiên Xu và Thiên Toàn là đệ tử đứng đầu bảng Kim Đan!”

“Thiếu Huyền mạo muội nguyện dùng nửa bộ “Niết Bàn Bất Diệt Đế Kinh” trong tay làm tiền đặt cược, lĩnh giáo trận pháp của bảy vị sư đệ.

“Nếu Thiếu Huyền chiến bại, nguyện ý cùng quý tông hưởng dụng nửa bộ “Niết Bàn Bất Diệt Đế Kinh” này.”

Lời Tề Thiếu Huyền vừa nói đã truyền khắp Bắc Đẩu Thánh địa chỉ trong chốc lát.

Lần lượt khiêu chiến thiên kiêu Đông Hoang, lại chiến đến Nam Cương, Tây Mạc, Bắc Hải, Trung Châu.

Súc thành thế vô địch, chứng Chí Tôn anh vô thượng?

Không coi ai ra gì, thật là cuồng vọng!

Nhưng sao lời cuồng vọng không gì hơn này từ miệng Tề Thiếu Huyền nói ra lại có vẻ tự nhiên như vậy?

Bởi vì, y vốn là vô địch!

Bây giờ chỉ là chính thức chứng minh điều này thôi!

Truyền kỳ mới đã xuất hiện, bầu trời Đông Hoang sắp đổi rồi!

◇ ❖ ◇

Mà lúc này Thẩm Thiên còn đang lạc đường.

Sư tôn không dựa vào được, nam nhân chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Thẩm Thiên tiếp tục tìm kiếm phương hướng giữa hoang vu dã ngoại, liên xạ thần thương đã bị mài nóng lên rồi.

Khụ khụ, là do ma sát khi phi hành tốc độ cao.

Nhưng Thẩm Thiên vẫn không gặp lấy một nửa thành trì của loài người nào, lại gặp không ít tiểu yêu quái mắt mù.

Cuối cùng, hắn từ bỏ.

Hắn lấy Thánh Chủ lệnh ra: “Sư tôn, con không muốn phấn… con tìm được cơ duyên.”

Hắn khởi động chức năng đưa tin của Thánh Chủ lệnh, hình ảnh Thần Tiêu Thánh chủ xuất hiện, lôi đình tiên quang dập dờn quanh thân.

“Vi sư rất vui mừng.”

“Khí vận của Thiên Nhi con còn cao hơn vi sư tưởng tượng.”

“Chỉ lạc đường có mấy canh giờ đã có thể tìm thấy đại cơ duyên. So với con, Tề Thiếu Huyền chẳng là gì.”

“Con cứ đứng đó không phải đi đâu, vi sư sẽ lập tức tới đón con ngay!”

Dứt lời, hình ảnh Thần Tiêu Thánh chủ chậm rãn tan đi.

Khoảng một khắc đồng hồ sau, cánh cửa không gian chậm rãi xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên.

Thần Tiêu Thánh chủ xuất hiện bên kia cánh cửa, nhìn Thẩm Thiên nói: “Thiên Nhi, vào đi!”

Nhìn bày biện bên Thánh Chủ điện bên kia, Thẩm Thiên cảm động lệ nóng doanh tròng, sau này chắc chắn không dám ra ngoài một mình nữa!

Lúc này trong lòng Thẩm Thiên dâng lên khát vọng mãnh liệt với sức mạnh.

Nhất định phải nhanh chóng độ kiếp thành Thánh, học cho được đại thần thông cánh cửa không gian của sư tôn.

Như vậy không cần lo lắng sẽ lạc đường giữa hoang vu dã ngoại nữa.

◇ ❖ ◇

Qua cánh cổng không gian, Thẩm Thiên xuất hiện trong điện Thánh Chủ.

Hắn thấy một người tóc trắng da hồng, không phải lão đạo sĩ còn ai?

Lão đạo sĩ nhìn Thẩn Thiên chằm chằm, hỏi: “Mới có mấy canh giờ mà con đã gặp được cơ duyên lớn sao? Cơ duyên gì vậy, lấy ra cho sư bá xem nào. Sư bá cam đoan sẽ không đoạt của con.”

Thần Tiêu Thánh chủ lạnh nhạt nói: “Sư huynh, trưởng bối phải có dáng vẻ của trưởng bối!”

“Thiên Nhi có được cơ duyên gì là vận mệnh của nó, cũng là con át chủ bài sau này của nó, càng ít người biết tác dụng mới càng lớn.”

“Nếu huynh đã từng xem cuộc đời của một ngàn người có đại khí vận sẽ phát hiện ra phàm là con cưng của khí vận đều có bí mật và con át chủ bài của mình.”

“Chúng ta là làm trưởng bối, cần học cách được hậu bối tôn trọng.”

“Kẻ mưu toan nhìn trộm bí mật của con cưng của khí vận, trên cơ bản đều không có kết thúc yên lành gì.”

Lão đạo sĩ: “…”