← Quay lại trang sách

Chương 256 m dương phá yêu thương (1)

Nói xong, Thần Tiêu Thánh chủ vỗ vỗ vai Thẩm Thiên nói: “Thiên Nhi, có thể nói cho vi sư biết cơ duyên lần này lớn bao nhiêu không?”

Vấn đề này khiến cho Thẩm Thiên ngẩn người. Cơ duyên lần này lớn bao nhiêu?

Câu hỏi này hắn nên trả lời thế nào đây?

Lớn như quả dưa chuột? Lớn như bắp ngô? Lớn bằng quả cà? Hay lớn bằng quả bí đao?

Lớn? Tương đối lớn? Đặc biệt lớn? Hay là lớn không chịu nổi?

Nghĩ sâu tính kỹ một hồi, Thẩm Thiên mới đáp: “Đại khái…. So với cơ duyên Niết Bàn thánh dịch thì không chênh lệch lắm.”

Niết Bàn thánh dịch có thể tăng cao khả năng sinh tồn của Thẩm Thiên, trên cơ bản không cần lo lắng tới vấn đề bị thương, nhưng nếu bị giết gọn chỉ với một đòn thì chẳng làm gì được nữa.

Mà Huyết Thần Tử có thể làm thế thân che giấu tai mắt người khác, giúp hắn lẩn tránh đại đa số các mối nguy hiểm trí mạng.

Theo như Thẩm Thiên thấy, tác dụng của hai cơ duyên này với mình cũng không chênh lệch nhiều lắm.

Nghe câu trả lời này, lão đạo sĩ sửng sốt ngây ngẩn cả người.

Lão tự lẩm bẩm: “Cơ duyên lớn như niết bàn thánh dịch sao? Mấy ngàn cân niết bàn thánh dịch cơ mà!!!”

Lão đạo sĩ trợn trừng hai mắt.

Lão nhớ rất kỹ, trước đó Thẩm Thiên từng nói mình có hơn ba mươi bình niết bàn thánh dịch, mỗi bình đều có hơn trăm cân.

Nói cách khác, tối thiểu trong người Thẩm Thiên cũng có mấy ngàn cân niết bàn thánh dịch.

Mà hắn lại nói cơ duyên lần này không chênh lệch lắm với cơ duyên có được niết bàn thánh dịch sao?

Vô lượng Thiên Tôn!

Mới có mấy ngày sao tiểu tử này lại có được tiền của phi nghĩa rồi.

Chửng lẽ hắn thực sự là con riêng của Thiên Đạo như lời Nhị sư huynh nói sao? Quá không công bằng!

Hai mắt lão đạo sĩ cũng tái đi rồi, đã từng có một đồ đệ giàu chảy mỡ ở ngay trước mặt đây mà lão lại không biết trân quý.

Giờ thì…

Hiển nhiên Thần Tiêu Thánh chủ cũng biết sư huynh mình không thoải mái, chỉ bình tĩnh nói: “Thiên Nhi, thí luyện ở chiến trường thượng cổ do chưởng mạch Bạch Liên phong dẫn đầu.”

“Con về vừa đúng lúc, đội ngũ thí luyện còn chưa xuất phát đâu, con đi tìm Bạch Liên sư muội tập hợp đi.”

Thẩm Thiên khẽ gật đầu: “Vâng, đệ tử tuân mệnh!”

Nhìn theo Thẩm Thiên rời khỏi Thánh Chủ điện, tiên quang lôi đình quanh thân Thần Tiêu Thánh chủ nhẹ nhàng nhộn nhạo.

Ông bình tĩnh nói: “Sư huynh, ta nói không sai mà!”

“Nếu không phải bổn tọa bảo Thiên Nhi cứ đi theo cảm giác, làm sao hắn gặp được cơ duyên?”

“Cho nên, sư huynh à, nhất định phải đọc nhiều sách, đọc sách tốt vào, vì Thần Tiêu Thánh địa quật khởi mà đọc sách!”

“Cảm thấy thế nào? Có hối hận không? Hối hận không…”

◇ ❖ ◇

Thẩm Thiên điều khiển liên xạ thần thương đi lên Bạch Liên phong.

Lúc này có hơn một trăm đệ tử Trúc Cơ kỳ đang đứng trên Bạch Liên phong, ai nấy đều tản ra khí tức không tệ.

Những đệ tử này là một trăm linh tám người đứng đầu lứa Trúc Cơ kỳ ở Thần Tiêu Thánh Địa.

Đưa bất kỳ người nào đến động thiên, phúc địa khác đều có tư cách làm đệ tử chân truyền.

Đợi một thời gian nữa, trên cơ bản những đệ tử này đều có thể đạt thành cảnh giới Kim Đan Chân Nhân.

Trong đó, thậm chí người có thiên phú cao một chút còn có thể đạt được tới vị trí Nguyên Anh Tôn giả.

Thiên phú không một ai kém lục ca Thẩm Ngạo của Thẩm Thiên.

Như này không ít đâu, nên nhớ thí luyện ở chiến trường thượng cổ được diễn ra năm năm một lần, đệ tử thí luyện lần trước đều đã đột phá rồi.

Một trăm linh tám thiên tài này là trưởng thành trong vòng năm năm, chỉ trong năm năm đã tăng lên được Trúc Cơ kỳ đấy.

Trong vòng năm năm bồi dưỡng ra được một trăm linh tám vị kế tục có hy vọng kết Nguyên Anh cực kỳ khó khăn.

Ngoại trừ thánh địa, tuyệt đại đa số động thiên phúc địa đều không có được nội tình này.

Đứng đầu một trăm linh tám đệ tử này là một thiếu niên tuấn mĩ tóc vàng óng mắt híp híp.

Người này chính là Tần Vân Địch, sau lưng y là mấy người Quế công công, Tần Cao, Tống Phú Quý.

Bọn họ là người lĩnh đội của một trăm linh tám người này, cũng là nhóm lãnh đạo đầu tiên trong tổ chức Thiên Quyến.

Đặc biệt, cả một trăm linh tám đệ tử Trúc Cơ kỳ này đều đã gia nhập tổ chức Thiên Quyến.

Đương nhiên, nguyên nhân bọn họ gia nhập tổ chức Thiên Quyến thuần túy là vì bị mị lực cá nhân của Thánh tử hấp dẫn.

Hoàn toàn không liên quan đến quyền lợi sau khi gia nhập tổ chức: giảm 40% giá mua lôi bạo phù và đạn pháp giáp.

Đúng vậy, hoàn toàn không liên quan.

Lúc này, thấy Thẩm Thiên đến, một trăm linh tám đệ tử cũng kết pháp quyết, tiên kiếm sau lưng rời vỏ.

Keng!

Thẩm Thiên thấy sau lưng mình mát lạnh, chẳng lẽ bọn gia hỏa này không kiên nhẫn chờ được nữa, chuẩn bị diệt cái rễ chó bổn Thánh Tử sao?

Bổn Thánh Tử chỉ đến chậm có mấy canh giờ thôi.

Mà bổn Thánh tử đâu có cố ý, không đến mức đó chứ!

May mắn làm sao, đám tiên kiếm kia không phóng tới chỗ Thẩm Thiên.

Tất cả tiên kiếm tung hoành giữa không trung, xếp thành một chữ “Thiên” ngay ngắn chỉnh tề, phản chiếu ánh mặt trời tỏa ra kiếm mang lăng lệ, bá khí tuyệt luân.

Sau đó, một trăm lẻ tám đệ tử cùng nhau hét lớn: “Đỉnh của tiên, ngạo thế gian, cố gắng tu luyện mỗi ngày, đi theo sư huynh tất thành tiên!”

Câu khẩu hiệu này được hô rất rõ ràng, rung động tâm can, hùng hồn sinh uy.

m thanh quanh quẩn vang vọng khắp cả tòa Bạch Liên phong thật lâu.

Khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào!

Trên khuôn mặt trẻ trung của mỗi đệ tử đều tràn đầy tự tin, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Dường như không ai phát hiện ra khẩu hiệu mình vừa hô xấu hổ cỡ nào.

Tống chưởng quỹ và Lưu Thái Ất đứng trong đám người nở nụ cười tự hào.

Tập luyện lâu như vậy, cuối cùng cũng không phải làm xe tuột xích vào lúc mấu chốt.

Không uổng công mấy ngày nay mình liều mạng tẩy não cho đám đệ tử này!

Hy vọng khẩu quyết này của tổ chức Thiên Quyến có thể khiến Thánh tử sư huynh hài lòng!

◇ ❖ ◇

Đón từng ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ, tham lam, Thẩm Thiên có hơi chột dạ.

Tự nhiên hắn có cảm giác như lãnh tụ tà giáo ấy. Bổn Thánh tử sẽ không bị ban liên ngành bắt đi chứ?