← Quay lại trang sách

Chương 265 Bước một bước, vạn vật hồi xuân (3)

Cuối cùng, người đầu tiên có phản ứng lại là một loài thực vật.

Đó là một cái hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ, vốn dĩ đang ngồi yên lặng trên đỉnh đầu Lý Liên Nhi.

Nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Thiên, cây thực vật đó lại vui phơi phới.

Nó cong người lại, sau đó lại duỗi căng cơ thể ra, giống như vận động viên trong môn nhảy gậy cao vậy, nó mang theo chậu hoa nhảy về phía Thẩm Thiên.

Dọa Thẩm Thiên xém chút nữa là dùng chưởng tâm lôi cho quả hồ lô thành tinh này một phát.

Nhìn thấy hồ lô nằm trọn vào lòng Thẩm Thiên, hạnh phúc đong đưa, gương mặt của Lý Liên Nhi hiện lên nụ cười hiền từ.

Đúng thế, quỷ mới biết tại sao loli này lại nở ra nụ cười hiền từ như thế.

Tóm lại là bây giờ nàng rất hân hoan khi nhìn thấy biểu cảm của Thất Bảo Tiên Hồ.

Không hổ là kết tinh tình yêu của Thẩm Thiên và Liên Nhi, quả nhiên là rất thân cận với Thẩm Thiên ca ca.

Nàng vốn lo rằng, Thất Bảo Tiên Hồ đi theo nàng bắt đầu từ lúc còn là hạt giống, chưa từng gặp Thẩm Thiên lần nào nên sẽ không thích Thẩm Thiên.

Không ngờ lần này gặp lại thích Thẩm Thiên như vậy, trực tiếp nhảy vào lòng Thẩm Thiên.

Lý Liên Nhi rất vui mừng, nàng chạy về phía Thẩm Thiên, gọi: “Thẩm Thiên ca ca, cuối cùng huynh cũng đến rồi. Liên Nhi nhớ huynh muốn chết!”

Lời nói của nàng khiến đám người im lặng từ nãy đến giờ phát ra âm thanh.

“Thẩm Thiên? Lẽ nào người này là Thần Tiêu Thánh Tử mới nhậm - Thẩm Thiên? Hít, phi phàm quá vậy!”

“Dung mạo và khí chất này là thứ mà người phàm có được hay sao? Thật sự không phải thần tiên chuyển thế giáng trần sao?”

“Cả người bao trùm mùi hương của sự sống, thu hút sự chú ý của bươm bướm, vừa bước chân xuống là vạn vật hồi xuân, đúng là cảnh tượng chưa từng thấy bao giờ!”

“Ta còn tưởng là đệ tử của Thần Tiêu thánh địa a dua nịnh hót quá mức. Bây giờ xem ra là do ta ếch ngồi đáy giếng rồi!”

“Thần Tiêu đệ tử sùng bái Thánh Tử như vậy, quả nhiên là có nguyên nhân cả, Phương Thường và Trương Vân Đình thua không hề oan ức!”

“Gặp qua Thẩm Thiên thì sẽ cảm thấy nam tử khác không bằng hắn, sau này bổn tiên tử nhất định phải gả cho Thẩm Thiên Thánh Tử.”

“Thà làm vợ Thẩm Thiên chứ không làm vợ người khác. Ai dám cản ta, ta sẽ tự tuyệt kinh mạch!”

“Haizz, Vương Quyền Quý ta tự nhận là người có dung mạo đẹp nhất Đông Hoang, nhưng hôm nay gặp Thần Tiêu Thánh Tử rồi mới biết núi này cao có núi khác cao hơn. Từ nay về sau, Vương Quyền Quý ta tự thấy hổ thẹn, cam tâm làm nam tử đẹp thứ hai Đông Hoang vậy!” “Ta là thứ ba!”

“Ta là thứ tư!”

“Ta là thứ 1006!”

“Đúng là Thần Tiêu Thánh Tử danh bất hư truyền, ta phải lòng chàng rồi!”

……

Bỗng chốc, những kẻ mới đầu coi thường Thần Tiêu thánh địa liền quay ngoắt 180 độ.

Ai cũng nhìn về phía Thẩm Thiên, trong mắt chứa đầy sự kinh diễm.

Thế mà, lúc này Thẩm Thiên lại ẵm lấy Thất Bảo Tiên Hồ, gương mặt hoang mang.

Hắn chỉ ngâm mình bằng Niết Bàn thánh dịch thôi mà sao toàn thân lại toát ra mùi hương của nước thánh vậy?

Nội mấy con bướm vờn qua vờn lại quanh người bổn Thánh Tử ta là đủ rồi, còn thêm các ngươi đứng ở đây làm màu nữa, muốn làm bổn Thánh Tử ta bẽ mặt à?

Có tin bổn Thánh Tử dùng Hỗn Nguyên Thần Lôi phế các ngươi luôn không?

Còn nữa, đám hoa cỏ lòe loẹt dưới chân bổn Thánh Tử là thế nào?

Ta thật sự không cố ý dẫm đạp lên hoa cỏ đâu.

Vấn đề là bổn Thánh Tử đi đến đâu, chỗ đấy lại mọc cỏ xanh mơn mởn thế này.

Lẽ nào đẹp trai thì sẽ có hiệu ứng này kèm theo sao?

Không phải là do năng lượng của Niết Bàn thánh dịch chứ, bổn Thánh Tử không có hấp thụ hết mà bây giờ lại tỏa ra ồ ạt thế kia!

Nghĩ đến đây Thẩm Thiên cau mày, bất chợt cảm thấy đau lòng.

Mà biểu cảm đau lòng của hắn trong mắt người khác lại chứa đựng ý nghĩa khác.

Thần Tiêu Thánh Tử cau mày, tại sao hắn lại cau mày?

Nghe nói, Thần Tiêu Thánh Tử có khả năng nhìn thấy được tương lai.

Lẽ nào, hắn biết được sẽ có rất nhiều đệ tử gặp nạn trong lần thí luyện này, cho nên đang trách trời thương dân sao?

Chậc, không hổ là là Thánh Tử của Thần Tiêu thánh địa, không những đẹp trai anh tuấn mà tâm địa cũng lương thiện, yêu mất rồi!

Giờ khắc này, ai cũng nhìn đến mê đắm!

“Thẩm Thiên ca ca Liên Nhi chăm sóc hồ lô rất là chu đáo luôn đó!”

Lý Liên Nhi chu mỏ cười nó: “Huynh xem, bây giờ Hồ nhi còn mọc ra một tiểu đằng đằng nữa đó!”

Thẩm Thiên khẽ gật đầu, nói thật hắn rất có thiện cảm với nhóc loli Lý Liên Nhi này, chỉ cần cha nàng không ở đây là được.

“Đúng là đã lớn lắm rồi, xanh mơn mởn đáng yêu.”

Thẩm Thiên sờ chiếc lá của hồ lô, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Hắn lấy ra một cái bình màu đỏ từ trong Thương Minh Giới ra, mở nắp, đổ một giọt chất lỏng màu trắng ra tay.

Khi nhìn thấy chất lỏng màu trắng đó xuất hiện, cơ thể của hồ lô càng quẫy đạp dữ dội hơn.

Hiển nhiên là nó rất muốn!

Nụ cười trên mặt Thẩm Thiên tắt ngấm, không ngờ người đầu tiên nếm thử Niết Bàn thánh dịch mà mình ngâm mình tắm qua, lại là một tiểu yêu tinh.

Hắn bôi chất lỏng màu trắng đó lên dây mây của hồ lô.

Dây mây hồ lô trực tiếp hấp thụ chất lỏng màu trắng đó một cách nhanh chóng, sắc xanh trên người cũng đậm màu lên không ít.

“Thật thú vị!”

Thẩm Thiên cười, đem bồn hoa đội lại lên đầu Lý Liên Nhi, lấy dây nón cố định lại.

Tiếp đó, hắn lại lấy ra lọ Niết Bàn thánh dịch màu đỏ chừng 10ml đổ lên hạt giống hồ lô.

Hạt giống hồ lô đó nhanh chóng hút sạch nước thánh biết bàn, sắc xanh trên người lớn lên rất mau.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được, tốc độ co dãn của hô lô càng ngày cành nhanh!

Nó cử động cơ thể, dây mây trên người vùng vẫy, hưng phấn mà tràn trề sinh lực.

Nhìn như thể nó đang bị kẹt trong thứ gì đó vậy.

Póc ~!

Cuối cùng, nó thậm chí còn bứng cả rễ từ trong đất ra, cử động cơ thể, khiến cho Thẩm Thiên ngây người.

Bé hồ lô hút nhiều Niết Bàn thánh dịch quá nên mượn gió bẻ măng sao?

Sao đấy, muốn làm loạn nơi này lên hay sao?