← Quay lại trang sách

Chương 264 Bước một bước, vạn vật hồi xuân (2)

……

Chúng đệ tử của các động thiên, phúc địa âm thầm bàn tán sôi nổi.

Họ đều là những thiên tài Trúc Cơ kỳ của các tông phái có thế lực nhất trong tu tiên giới, ai mà không có lòng kiêu ngạo chứ?

Khi một người kiêu ngạo gặp phải một người địa vị còn cao hơn mình, khó tránh khỏi ghen tị.

Nhất là khi: rõ ràng ta tài giỏi như vậy mà ban đầu lại không gia nhập thần Tiêu thánh địa thành công.

Bây giờ thần Tiêu thánh địa lại không màng qui củ, thu nhận mấy lão già này làm đệ tử nội môn!

Nếu như vậy, trong lòng những ‘thiên tài’ đó mà thấy phục mới là lạ đó!

“Thần Tiêu Thánh Tử” còn chưa xuất hiện, mà ấn tượng của hắn trong mắt mọi người đã xấu như vậy rồi.

Đương nhiên là những đệ tử này chỉ dám âm thầm nói sau lưng thôi.

Khi thật sự nhìn thấy trưởng lão hoặc là Thánh Tử của thần Tiêu thánh địa rồi thì bọn họ đều lễ phép đâu vào đấy cả.

Dưới sự dẫn dắt của Tần Vân Địch, 108 đệ tử Trúc Cơ kỳ chậm rãi di chuyển xuống phi thuyền.

Thế mà, Thần Tiêu Thánh Tử Thẩm Thiên - người mà ai ai cũng mong chờ, lại chậm trễ không xuất hiện.

Lưu Thái Ất và Tống chưởng quầy nhìn nhau, như có suy nghĩ gì đó: “Lẽ nào sư huynh chê như vậy không đủ phô trương?”

Nghĩ đến đây, hai người gật đầu, mỗi người lấy ra một cây cờ, đứng trước mặt chúng đệ tử quơ vẫy.

Bỗng chốc, hơn trăm đệ tử tuốt kiếm ra, vô số thanh kiếm không ngừng bay qua bay lại như con thoi trên không, tỏa ra ánh sáng rét lạnh.

Cả trăm cây kiếm xếp thành hình chữ ‘Thiên’ trên trời, chiếu xuống trăm ngàn kiếm khí, xem ra rất là tráng lệ.

“Tiên chi đỉnh, ngạo thế gian, mỗi ngày cố gắng tu tiên, đi theo sư huynh ắt thành tiên!”

“Đoàn đệ tử gia quyến của Thần Tiêu thánh địa, cung thỉnh Thánh Tử sư huynh!”

Oành!

Chín tấm m Dương Lôi Bộc phù nổ tung trên trời, phun ra làn khói bảy màu, hoành tráng hoa lệ.

Tần Vân Địch làm theo kiến nghị của Lưu Thái Ất và Tống Phú Quý, đặc chế ra ‘Lễ nghi lôi bộc phù’, chuyên dùng cho việc phô trương khí thế của Thánh Tử sư huynh.

Đúng kiểu, pháo lễ vừa vang lên, Thánh Tử xuất hiện. Tiếng động thu hút sự chú ý của mọi người, nhiệt liệt nghênh đón!

Nhất định phải thật long trọng, phô trương!!!

Rất nhiều Thần Tiêu đệ tử vốn không thích hành vi này.

La hò hô hoán trong tông môn của mình là được rồi, nếu thật sự phải làm chuyện này trước mặt các thế lực tu tiên khác... sẽ rất là xấu hổ đó.

Có điều, giờ này phút này, tất cả Thần Tiêu đệ tử đều chấp hành mệnh lệnh không chút do dự.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thánh Tử sư huynh cho họ quá nhiều thứ!

Khi phi thuyền sắp bay đến chiến trường Thượng Cổ, Vân Địch sư huynh phụng mệnh Thánh Tử sư huynh, đưa cho mỗi người đệ tử một lọ nhỏ Niết Bàn thánh dịch.

Nên biết rằng, đó chính là Niết Bàn thánh dịch trong truyền thuyết, có thể trị được thương thế nghiêm trọng.

Cho dù chỉ có 1ml thì cũng vô cùng quý giá đó.

Điều quan trọng hơn là người có tiền thì cũng khó mà có được.

Trước khi tiến vào chiến trường Thượng Cổ, Thánh Tử sư huynh đã tặng miễn phí cho mỗi người một lọ Niết Bàn thánh dịch, đúng là lòng trượng nghĩa thấu tận trời xanh.

Đối với một người lãnh đạo như sư huynh, chúng sư đệ càng biểu thị sự hoan nghênh thì càng tốt, nịnh hót thế nào cũng được!

……

Cuối cùng, hiện trường biến thành một khung cảnh khiến đệ tử động thiên và phúc địa trợn tròn mắt.

Những thiên tài tông môn các phái vốn đã ghen tị ngay từ đầu thì hiện tại... họ càng gato hơn.

Nhất là những thiên kiêu Trúc Cơ kỳ hạng nhất trong bảng xếp hạng của các tông môn đó đều đang u oán nhìn các sư đệ ấy.

Coi tinh thần xả thân vì tập thể, chủ động trang bị cho sư huynh của đệ tử thánh địa người ta kìa.

Rồi nhìn lại bản thân các ngươi xem, đúng là không biết phối hợp với sư huynh gì cả.

Thật ngưỡng mộ, thật đố kị, thật gato quá đi!

Trong lòng bọn họ vô cùng ghen tị và khổ sở.

Càng ngày càng nhiều đệ tử âm thầm bàn luận sau lưng.

“Hừ, chỉ là một đệ tử Trúc Cơ kỳ nhỏ bé, mà còn khoa trương hơn cả tôn giả Nguyên Anh kì.”

Mấy ngàn năm nay, Thần Tiêu thánh địa ngày càng tụt dốc, quả nhiên là có lí do hết cả, những đệ tử này đang trù mưu gì đó đấy!”

“Đến Thánh Tử mà còn thích những lời tâng bốc phô trương như vậy, thần Tiêu thánh địa thật khiến người ta thất vọng.

“Xem ra vị Thần Tiêu Thánh Tử này cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi!”

……

Bỗng chốc, Hắc tử của Thần Tiêu Thánh Tử bay đầy trời.

Cho đến khi cổng trong của phi thuyền Thần Tiêu chậm rãi mở ra, một vị nam tử áo trắng bước xuống.

Mọi lời nghị luận sau lưng đều dừng lại.

Đây là một nam tử như thế nào?

Mà lại mắt thanh mày kiếm, trong mắt phảng phất có ánh sao, mái tóc phủ vai bay theo gió, tiêu tuấn vô song nhưng thần tiên hạ phàm.

Hắn mặc một bộ long bào thanh vân đơn giản, dáng người thẳng tắp, khí chất siêu nhiên.

Không ai có thể chất vấn dung mạo hay phủ nhận vẻ đẹp của hắn.

Đến thiên kiều mặt dày nhất thì đứng trước mặt hắn cũng không thể mở miệng nói câu ‘ta đẹp trai hơn ngươi’.

Cho dù là những kiều nữ dè dặt, cao ngạo nhất thì lúc này cũng phải nhìn vị nam tử áo trắng đó bằng cặp mắt si mê, thất thần hồi lâu.

Vị nam tử đó bước từng bước về phía mọi người.

Mùi hương thơm ngát kì lạ tỏa ra từ cơ thể của hắn, khiến người ta không nhịn được mà sinh lòng hướng về.

Không biết từ lúc nào, trên trời bay ra những con bươm bướm, lượn quanh người nam tử áo trắng đó, không chịu rời đi.

Hắn đi xuống phi thuyền, đặt chân xuống đất.

Bỗng chốc, trên mặt đất vốn khô cằn cây cỏ lưa thưa, vạn vật sinh sôi, đâm chồi lên.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy, những ngọn cỏ khô vàng đó đang trở nên xanh tốt như ban đầu, thậm chí còn nở mấy bông hoa nhỏ.

Hắn đi tới đâu hoa nở tới đó, hồ điệp bay theo sau, đem lại sinh mạng mới cho vạn vậy như tiên giáng trần.

Lúc này, tất cả đệ tử ở chiến trường Thượng Cổ đều đờ đẫn cả ra.

Rốt cuộc tuyệt thế nam tử này là ai?