Chương 271 Trận chiến Thượng Cổ chưa hoàn thành (3)
……
Trận pháp truyền tống đến chiến trường Thượng Cổ đã sẵn sàng.
Mắt của Thẩm Thiên mở to, cố gắng tìm thiên kiêu có cơ duyên trên đỉnh đầu ở xung quanh.
Nhưng lúc này không có nhiều người ở xung quanh hắn, đã thế còn đi qua đi lại, thực sự không thể nhìn rõ được.
Hơn nữa, lúc này, Lý Liên Nhi, Tiêu Linh, Tần Vân Địch, Quế công công, Tần Cao, Thẩm Ngạo v.v. Đều đã quây quần bên cạnh Thẩm Thiên rồi.
Tính nhẩm mộ chút, nhóm nhỏ của Thẩm Thiên đã có đủ mười thành viên rồi.
Dựa theo những ghi chú về hạng mục cần chú ý ở chiến trường, có thể nói là nhóm của hắn đã đầy đủ.
Nhìn từng thanh niên trẻ tuổi có cơ duyên trên đầu đi ngang qua trước mặt mình, Thẩm Thiên cảm thấy rất đau lòng.
Đúng cũng đều là rau hẹ cả đấy!
Nhưng sau khi quay người nhìn khung cảnh trên đầu Triệu Hạo, tâm tình của Thẩm Thiên không khỏi cảm thấy tốt lên rất nhiều.
Cơ duyên ấy à, nằm ở chất lượng chứ không phải số lượng, chất lượng luôn quan trọng hơn số lượng nhiều.
Thẩm Thiên rất vui mừng, Triệu Hạo không hề khiến hắn thất vọng!
Cơ duyên xuất hiện trên đầu y cũng xem như có ích.
Không hổ là lấy sư phụ làm vật tế trời!
……
Mọi người cùng kề vai, chậm rãi bước vào trận pháp dịch chuyển.
Theo đà khởi động của trận pháp, mọi người chỉ thấy một quầng sáng sặc sỡ trước mắt.
Sau khi tầm nhìn đã hôi phục bình thường, bọn họ phát hiện bản thân đang ở trên một bãi chiến trường mênh mông.
Trên mảnh đất tịnh mịch hoang vu này, bầu trời là một màu đỏ, mặt đất là một màu đỏ, đến mặt trời cũng màu đỏ nốt.
Dường như mọi vật ở đây đều bị nhuộm màu máu.
Bãi chiến trường này không có lấy một bông hoa cọng cỏ, ngàn dặm đất không thấy một màu xanh.
Dường như cây cỏ bình thường không thể nào chịu được sát khí và mùi máu ở nơi đây.
Trên trời nồng nặc mùi máu.
Thấp thoáng nghe thấy tiếng giết nhau, lại dường như âm thanh ồ ạt và rung động ấy được truyền từ mấy đời trước.
Lúc này, Thẩm Thiên và mọi người xuất hiện trên một ngọn núi hoang sơ.
Nhìn từ trên núi xuống, có thế thấy được hình bóng vài người lẻ tẻ đang đánh nhau.
Chắc không thể gọi đó là bóng người được, bởi vì sau khi mọi người nhìn kĩ rồi mới phát hiện, đó vốn dĩ không phải là người bình thường
Đó là những cỗ hài cốt, trên người bọn họ đã không còn chút máu thịt nào nữa, chỉ có bộ xương trần trụi, dưới ánh sáng màu đỏ của mặt trời trông càng thảm khốc hơn.
Bọn họ mặc bộ giáp thời kì thượng cổ, những bộ giáp đó vô cùng kiên cố, không thể bị phá vỡ.
Nhưng trải qua sự bào mòn của thời gian, linh khí và thần tính tiêu tan nên đã sớm bị rách nát tả tơi.
Lúc này, những bộ xương khô mặc bộ giáp đó, tay cầm binh khí bị rạn nứt đánh nhau.
Cách chiến đấu của họ cũng vô cùng đơn giản thô bạo, không hề sử dụng đến pháp lực nào cả, chỉ đơn giản là huy động vũ khí tấn công đối phương.
Thế mà trong trận chiến đấu kịch liệt đó, có thể thấy được rằng sức chiến đấu của những bộ xương đó không hề yếu.
Sức mạnh của một bộ xương đó có thể xử đẹp một tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường.
Hiển nhiên rằng họ là linh hồn của những anh hùng thời thượng cổ.
Bởi vì nguyên nhân bí ẩn nào đó, mà họ trở về tử lòng đất, ý chí chiến đấu vẫn chưa dập tắt, tiếp tục trận chiến dang dở lúc sống.
Nhìn những bộ xương khô đó, trong lòng Thẩm Thiên bỗng có một cảm giác xúc động khó hiểu, dường như khí huyết trong người đang sôi sục lên.
Đây là chiến trường Thượng Cổ sao? Đã qua vạn năm rồi mà vẫn còn cảnh tượng này.
Khó mà tưởng tượng được cả vạn năm về trước, nơi đây đã xảy ra chuyện gì!
Nhìn những bộ hài cốt đang đánh nhau phía dưới, Thẩm Thiên và những người khác đều có suy nghĩ riêng.
Những bộ hài cốt vong linh kia chính là mục tiêu chiến đấu của chúng đệ tử từ hai đại thánh địa, lục đại động thiên và thập nhị phúc địa trong lần thí luyện này.
Bọn họ là những người đã bị vẫn lạc trong trận đại chiến thời kì thượng cổ.
Hài cốt của những kẻ vẫn lạc này, kết hợp với tà linh sát khí từ bên ngoài, sinh ra những ma vật.
Bởi vì bị mất một lượng lớn thần tính, nên sức chiến đấu của họ đã suy yếu đi không biết gấp mấy lần trước khi chết.
Nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói, bọn họ vẫn tràn ngập tính khiêu chiến như cũ.
Có thể nói rằng, đa số những tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà đứng trước mặt hài cốt vong linh, chưa chắc đã chiếm được lợi thế trước bọn họ.
Thậm chí một khi không cẩn thẩn, còn bị giết ngược lại.
Tần Vân Địch nheo mắt, trong mắt lộ ra một tia lo lắng: “Những hài cốt ở đây còn nhiều hơn ở lần luyện tập trước!”
“Lẽ nào, chúng ta đã dịch chuyển ra vùng ngoài cách chiến trường Thượng Cổ 700 dặm sao?”
Thông thường, khi môn phái tu tiên tiến vào chiến trường Thượng Cổ, phạm vi thí luyện sẽ nằm trong khoảng ngàn dặm tính từ vòng ngoài.
Phạm vi một ngàn dặm đó chính là vùng đất an toàn năm năm mới có một lần của chiến trường Thượng Cổ.
Nhưng một bước chân ra khỏi ngàn phạm vi ngàn dặm đó, thì chính là khu vực nội bộ của chiến trường Thượng Cổ.
Nghe nói bên trong có giấu các tồn tại khủng bố từ thời thượng cổ, tu sĩ nào mạo hiểm xông vào hầu như đều không ai có thể trở ra.
Trận pháp dịch chuyển nằm ở bên ngoài chiến trường, sẽ dịch chuyển tu sĩ đến vị trí ngẫu nhiên.
Thông thường, khi dịch chuyển vào trong chiến trường Thượng Cổ, đều nằm trong cự li 100 dặm đến 500.
Nhưng bởi vì phép tắc chiến trường rất hỗn loạn nên việc dịch chuyển lệch hướng ở phạm vi nhỏ cũng là chuyện bình thường thôi.
Dựa theo kinh nghiệm của Tần Vân Địch, chắc bọn họ bị dịch chuyển lệch vào sâu bên trong rồi.
Ở đây nguy hiểm hơn ở bên ngoài chiến trường nhiều.
“Sư huynh, chúng ta gặp phiền phức rồi.”
Hắn ta hít sâu một hơi, sau lưng bỗng xuất hiện từng hàng m Dương Phá Yêu thương, sơ sơ có khoảng sáu mươi bốn cây.
Những nòng súng đen kịt chi chít.
Thẩm Thiên nhìn đến nỗi tê cả da đầu.
Cái thằng nhóc quỷ Tần Vân Địch này lại có thể đồng thời thao túng được nhiều m Dương Phá Yêu thương thế này à, đã thể còn có thể duy trì được độ nhắm bắn chính xác nữa.
Năng lực thao túng đó quả thật khiến người xem trầm trồ.
So với hắn, Chu Bác Thông (một nhân vật trong tiểu thuyết “Thần điêu hiệp lữ” của Kim Dung) còn không bằng nữa?