Chương 272 Trận chiến hả hê thỏa mãn! (1)
Thẩm Thiên khẽ gật đầu: “Mọi người chú ý cảnh giác, nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào.”
Tử Kim Chùy xuất hiện trên tay phải, thần lôi màu vàng kim lượn lờ quanh người Thẩm Thiên, nhìn rất bá đạo.
Hắn nhìn đỉnh đẩu của mọi người, gương mặt nở ra một nụ cười thả lỏng.
Vốn dĩ Thẩm Thiên còn lo rằng bởi vì sự can thiệp của hắn mà bọn Triệu Hạo bị dịch chuyển sai đến nơi khác, bỏ lỡ cơ duyên bởi vì hiệu ứng hồ điệp.
Nhưng lúc này, Thẩm Thiên nhìn đỉnh đầu của mọi người, không ngờ lại cảm ứng được cơ duyên của bọn họ đang ở hướng nào.
Cũng tức là, khí vận màu đỏ không những có thể xác định thời gian mà người đó gặp được cơ duyên, mà đồng thời còn tiến hành định vị đơn giản những cơ duyên khác.
Dựa vào định vị này, Thẩm Thiên có thể xác định được là không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cơ duyên của bọn họ, bổn Thánh Tử chắc chắn phải ‘ké’ rồi!
Bây giờ, việc đầu tiên là đột phá vòng vây!
“Thập tam đệ, bây giờ chúng ta rút lui ra sau hả?”
Nhìn đống hài cốt đang đánh nhau dưới núi, Thẩm Ngạo nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc này. mọi người đang ở trên một ngọn núi hoang vu, nhưng hình như xung quanh ngọn núi đều có những binh lính hài cốt lẻ tẻ đang đánh nhau.
Thẩm Ngạo đếm sơ sơ, số lượng của những bộ hài cốt đó đã vượt qua mốc một trăm, cũng tức là tương đương với số lượng tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Hơn nữa, những hài cốt đó có vẻ chỉ là binh lính nhỏ thôi, nói không chừng gần đây còn có kẻ địch đáng gờm hơn nữa kìa!
Lỡ như bị kẻ địch thấy được, ra tay săn bắt, thế chẳng phải toàn quân bị tiêu diệt sao?
Nói thật, Thẩm Ngạo hơi hối hận khi đi chung với Thập tam đệ.
Hình như khí vận của Thập tam đệ nhà mình không hề có chuyển biến tốt rồi!
Thẩm Thiên nhìn những bộ hài cốt dưới chân núi, khẽ nhếch khóe miệng: “Không cần gấp, các người ở trên núi đợi ta trước đã.”
Nói đoạn, hắn chỉ lên chiếc nhẫn không gian màu bạc mới mua, chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Huyền Vũ Thuẫn màu đen bay ra từ trong chiếc nhẫn, bị Thẩm Thiên nắm lấy trong tay trái.
“Ở đây đâu đâu cũng chứa đầy nguy hiểm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất là đừng tạo ra động tĩnh lớn quá.”
Thẩm Thiên nói với mọi người: “Vân Địch, đệ khắc ‘tiêu âm pháp trận’ lên mấy cây m Dương Phá Yêu thương trước đi, nếu không thì không được dùng một cây nào hết.”
“m Dương Lôi Bộc phù của Tống Phú Quý, Lưu Thái Ất, Hùng Mãnh cũng vậy luôn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng dùng.”
“Còn về những hài cốt dưới núi thì các ngươi hãy đợi ta đi mở đường trước đã!”
Nói đoạn, Thẩm Thiên trực tiếp đi về hướng của đám hài cốt.
Đúng thế, hắn một mình đi xuống dưới núi.
Hôm nay hắn trông không có vẻ gì là sợ sệt cả.
Chỉ có một chữ thôi: liều!
......
Bởi vì ảnh hưởng của phép tắc hỗn loạn trên chiến trường Thượng Cổ nên tốc độ cưỡi kiếm phi hành lúc nhanh lúc chậm.
Điều quan trọng hơn là, hư không trên bãi chiến trường này cũng không ổn định, đầy rẫy những rãnh nứt không gian.
Nếu cưỡi kiếm phi hành sẽ rất dễ bị bay vào nhầm vào trong rãnh nứt không gian, dịch chuyển đến một nơi hoang vu nào đó.
Bị chuyển trong phạm vi vong ngoài của chiến trường Thượng Cổ còn đỡ, nhưng nếu lỡ bị chuyển đến nơi sâu hơn của chiến trường.
Thì đừng nói đến Trúc Cơ kỳ, đến Chân Nhân tôn giả cũng chết chắc!
Thẩm Thiên không có cưỡi kiếm phi hành, nhưng hai chân hắn lại chạy nhanh như gió, tốc độ vẫn nhanh đến kinh người.
Từ trên núi chạy xuống dưới núi cũng chỉ có mấy km, trong phút chốc Thẩm Thiên đã chạy xong, lao vào trong trận chiến của đám hài cốt.
Nhìn thấy Thẩm Thiên xuống núi nhanh như vậy, những người trên núi không khỏi cảm thấy toát mồ hôi lạnh vì hắn.
Tuy đã biết Thẩm Thiên là Thần Tiêu Thánh Tử, thực lực cao cường, nhưng dù gì đây cũng là chiến trường Thượng Cổ mà!
Tu vi của tất cả mọi người đều bị hạn chế ở mức Trúc Cơ kỳ, Thẩm Thiên một mình xông vào đám hài cốt như vậy, thật sự không vấn đề gì chứ?
Trên thực tế, khí huyết trên người Thẩm Thiên tràn đầy, sau khi xông vào đám hài cốt.
Thì đám hài cốt đó cũng dùng lại trận chiến với đồng loại của mình, cả đám điên cuồng nhào về phía Thẩm Thiên.
Khi không có sinh vật dương thế, đám hài cốt đó sẽ đánh chém lẫn nhua.
Nhưng một khi có sinh vật dương thế xuất hiện, thì bọn chúng lại cùng xông lên!
......
Trên thực tế, đám hài cốt đó không phải nhân tộc.
Tuy đám hài cốt đó mang hình người nhưng có con từ trên đầu mọc sừng, có con thì sau lưng mọc cánh, có con thì mọc cái mỏ chim trên sọ.
Hầu như trên mỗi bộ xương đều có những kí hiệu không thuộc về nhân loại.
Hiển nhiên là đa số bọn chúng đều là yêu tinh cầm thú tu luyện thành người, những đặc tính của yêu quái trên người bọn chúng vẫn chưa được luyện hóa xong.
Loại yêu nhân này là một hướng của tu luyện thành nhân loại, chuyển hóa cơ thể của mình thành cơ thể của nhân loại.
Sau khi thành công, không những tư chất được tăng cao, thậm chí còn có thể tu hành Kim Đan luyện khí chi pháp của nhân tộc.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều yêu tộc không chịu tu luyện thành người, mà duy trì hình dạng ban đầu của mình, không ngừng cường hóa cơ thể.
Khi cần thì có thể dùng huyễn thuật để hóa thành hình người, những bản chất vẫn là thú.
Hai cách tu luyện này giống như luyện khí và luyện thể vậy, mỗi thứ điều có ưu nhược điểm riêng, chỉ phụ thuộc vào lựa chọn của cá nhân thôi.
Nhưng một điều hiển nhiên là, đa số những hài cốt trước mặt Thẩm Thiên lúc này đều là những yêu tinh cấp cao tu hành theo hướng ‘căn cốt nhân loại’.
Lúc này, bọn họ hóa điên lên vì cảm nhận được màu máu tươi.
“Các người lên đi, Thẩm Thiên ta chấp hết!”
Thẩm Thiên hừ lạnh, ấn kí sấm sét giữa mi tâm sáng lên, từng tia sét màu vàng kim chạy trên người từ trên xuống dưới.
Lúc này, có thể nhìn thấy một bộ giáp lờ mờ quanh người Thẩm Thiên, tỏa ra ánh sáng vô cùng uy vũ của tia chớp,
Đó là sau khi luyện thành Ngũ Lôi Chính Tiên Quyết mới có thể ngưng tụ ra Ngũ Lôi Thần Thú giáp.