← Quay lại trang sách

Chương 274 Thánh Long sơn cốc, Thánh Long thảo (1)

Chiến trường Thượng Cổ, cách vùng sát biên năm trăm dặm.

Năm người thanh niên trẻ tuổi mặc y phục lông vũ hoa lệ, chậm rãi xuất hiện.

Trên người bọn họ tỏa ra luồng khí tức mạnh mẽ, hiển nhiên là căn cơ vô cùng vững chắc.

Cho dù là trên chiến trường Thượng Cổ, tu vi của tất cả mọi người đều bị áp chế ở mức Kim Đan kỳ trở xuống.

Nhưng dựa vào những gì bọn họ thể hiện ra, cũng đủ để trở thành vô địch trong Trúc Cơ kỳ. thậm chí còn có thể chống lại cường giả Kim Đan kỳ.

Bởi vì năm tu sĩ trẻ tuổi này, vốn dĩ đã là những kẻ đáng gờm ở mức Kim Đan kỳ trở lên.

Bọn họ tiến vào chiến trường Thượng Cổ với một kế hoạch đặc biệt.

Điều đáng nói là, dường như năm người thanh niên này không phải tu sĩ nhân tộc.

Bởi vì sau lưng năm người thanh niên đó đều mọc cánh, khi họ đập cánh, gió lốc bay cuồn cuộn.

Một nam tử trong số đó mặc áo trắng, dung mạo cực kì thanh tú, thân hình cao lớn, tay cầm món Hạc Bút pháp khí.

Một nam tử khác lại đội một cái nón lá màu xám, gương mặt âm hiểm, toàn thân tỏa ra khí tức mà người sống không thể đến gần, dường như vẫn chưa hóa hình hoàn toàn, gương mặt dưới nón lá giống y hệt như chim kền kền.

Xấu cực độ!

Còn một nam tử khác mặc Kim sắc vũ giáp, vác hai cây đao màu vàng kim sau lưng, dung mạo anh tuấn, khí chất bá đạo.

Khí tức tỏa ra trên người y còn hùng hổ hơn hai vị nam tử còn lại.

Cả người cứ như một thanh đao, có thể chém đứt đôi bầu trời.

Thế nhưng, vị nam tử đó mạnh mẽ như vậy vẫn không phải là thủ lĩnh của nhóm năm người.

Thủ lĩnh của năm người này là một nữ tử trẻ tuổi thân mặc y phục ngũ sắc, xem ra cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Sau lưng nàng ẩn hiện một con khổng tước, là dị tượng thiên địa Ngũ Sắc Thần Quang, cực kì phi phàm.

Phải biết rằng, khổng tước năm màu là yêu tộc mạnh nhất Nam Cương, hùng cứ một phương.

Hiển nhiên là vị nữ tử này sở hữu huyết mạch thần thú thuần khiết, tiền đồ vô lượng!

“Không ngờ đi một đường từ biên giới đến đây, vẫn chưa gặp được đệ tử của Thần Tiêu động thiên.

Nam tử mặc Kim sắc vũ giáp hừ lạnh nói: “Phép tắc trên chiến trường Thượng Cổ tất khó hiểu, Không ngờ lại ảnh hưởng đến khả năng nhìn xa ngàn dặm của ta.”

Kế bên khổng tước tiên tử, một vị nữ tử khẽ cười nói: “Không cần vội, Kim Vũ.”

“Để giành chiến lợi, Thần Tiêu Thánh Tử sớm muộn gì cũng phải tến sau vào chiến trường thôi.”

“Trong phạm vi năm trăm dặm trên chiến trường Thượng Cổ, bị ngăn cách bởi đỉnh Thiên Uyên, muốn vào năm trăm dặm bên trong phải đi qua ‘Huyết Ma cốc’.”

“Chúng ta chỉ cần ở sẵn trong Huyết Ma cốc, đợi bọn Thẩm Thiên cắn câu là được.”

“Đến lúc đó, ngươi muốn xử lí Thần Tiêu Thánh Tử thế nào thì tùy.”

Giọng nói của nữ tử đó rất êm tai thanh khiết giống như chim sơn ca vậy.

Thế mà lời nói lại mang sát khí nhắm thẳng vào Thần Tiêu thánh địa.

Thiên tài bằng tộc Kim Vũ gật đầu nói: “Bách Linh nói không sai, tên khốn Thần Tiêu thánh tử đó đúng là hiếp người quá đáng.”

“Vũ tộc Nam Cương chúng ta không dễ bị ức hiếp đấu, lần này chúng ta tiêu diệt Thần Tiêu Thánh Tử trước, sau đó thì tắm máu các đệ tử khác ở Thần Tiêu thánh địa.”

“Để đám nhân tộc đó biết Vũ tộc không phải ai cũng bắt nạt được đâu!”

Khổng Mộng tiên tử, lần này phải làm phiền ngươi rồi!”

Nữ tử mặc áp ngũ sắc khẽ gật đầu: “Tiện tay thôi.”

Do đó, năm vị thanh niên thiên kiều đến từ Vũ tộc ở Nam Cương liên minh với các tộc khác, thiết lập kế hoạch mai phục ở Huyết Ma cốc cách chiến trường Thượng Cổ năm trăm dặm.

Bọn chúng nhìn từng nhóm tu sĩ nhân tộc đi qua Huyết Ma cốc về phía sâu bên trong chiến trường mà tâm bất động.

Bọn họ tin chắc rằng, đội ngũ thí luyện đến từ Thần Tiêu thánh địa sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện thôi!

……

Thế mà lúc này, đám người Thẩm Thiên đã đến nơi tám trăm dặm, trước một khe núi.

Nơi đây cách chiến trường Thượng Cổ rất xa, màu máu của vùng đất này còn đậm hơn.

Mà những vong linh hài cốt đang đánh nhau ở đây cũng càng ngày càng nhiều.

Thẩm Thiên một thân một mình vừa đi vừa đánh, rất nhiều hài cốt đã bị Thẩm Thiên và Tần Vân Địch xử lí.

Nói chứ sau khi khắc ‘tiêu âm trận pháp’ uy lực của 64 cây súng m Dương Phá Yêu của Tần Vân Địch cũng coi như dùng tốt.

Sau khi bắn hết một lượt, đa số những bộ hài cốt cứng cáp cũng bị bắn tan tành, đúng là lạ.

Đương nhiên, so với Thẩm Thiên thì vẫn chưa đủ.

Tên nhóc đó mặc Thanh Long giáp, hút hết linh khí của trời đất, điên cuồng luyện hóa nó bằng Tân Hỏa Kinh, có thể được so với động cơ vĩnh hằng.

Phệ tiên đằng ‘Nhất Nguyên Trọng Thủy’ ngày càng kiên cố mạnh mẽ, tung hoành ngang dọc, có thể chém ngang người đứt đôi kẻ địch.

Nếu không phải vì những đồng đội của mình, thì Thẩm Thiên cũng không cần lo nghĩ quá nhiều.

Theo đà bay lượn 360 độ của Phệ tiên đằng, cóc cần quan tâm xung quanh bọn họ có bao nhiêu hài cốt, tất thảy để bọn họ tự giải quyết!

Sức chiến đấu của hắn khiến cho mọi người, nhất là Lục hoàng tử Thẩm Ngạo nhìn đến nỗi hoài nghi nhân sinh.

Ngươi đúng là Thập tam đệ Thẩm Thiên đấy sao?

Phải biết rằng hơn một tháng trước, cái thằng nhóc đó rõ ràng vẫn là một người bình thường không hề có tu vi gì hết!

Lẽ nào, Thập tam đệ vẫn luôn giấu nghề, sống ẩn thân?

Nhưng thật ra là nó đã sớm sở hữu thiên tư tột đỉnh?

Không hổ là là con trai của Lan Phi nương nương, quả nhiên không phải là người mà người bình thường có thể chơi lại.

Thẩm Ngạo phát hiện, sau khi buông bỏ chấp niệm so sánh hơn thua với Thẩm Thiên xong, mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Nói mới nhớ, tuyệt thế bảo vật Niết Bàn thánh dịch có thể cải thiện tư chất từ bên trong, Thập tam đệ thì lại có nhiều như vậy!

Hơn nữa còn hào phóng tặng cho bổn điện hạ hai mươi cân, xem ra nó rất coi trọng mảnh tình huynh đệ này.

Haizz, lúc đầu bổn điện hạ không nên đề phòng nó như vậy.

Nhớ lại lúc đầu Thẩm Thiên ở Lan Tâm cung, cô đơn lớn lên, hầu như không có huynh đệ người thân nào bầu bên, trong lòng Thẩm Ngạo không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Sau này nhất định phải thân thiết hơn với Thập tam đệ, quan tâm đệ ấy như em trai ruột thịt.

Dù sao cũng đã nhận Niết Bàn thánh dịch của đệ ấy rồi!

……

Thẩm Ngạo còn đang nghĩ lung tung.

Thì đột nhiên một bóng người xông về phía y.

Định thần nhìn kĩ lại, thì ra là một bộ hài cốt tay cầm trọng kiếm, bị Thẩm Thiên giữ lại.

“Thực lực của tên nhóc này không quá mạnh, Lục ca lấy nó để luyện tập đi!”

Giọng nói của Thẩm Thiên truyền sang từ bên cạnh, khiến khóe miệng Thẩm Ngạo co giật.

Cái gì gọi là ‘tên nhóc này không quá mạnh’ nên ném qua cho ta luyện tập chứ, ý của ngươi tức là vi huynh yếu sao?

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Ngạo đã được công nhận là thiên tài tu tiên, làm sao có thể chịu được sư sỉ nhục này?

Thẩm Ngạo đang nghĩ câu phản bác, nói một cách chính đáng rằng ta muốn đánh mười đứa như thế.

Thế mà, khi hài cốt đó giơ trường kiếm lên, đánh văng cây kiếm trên người Thẩm Ngạo xa mười mấy mét, y liền im miệng.