← Quay lại trang sách

Chương 273 Trận chiến hả hê thỏa mãn! (2)

x

Nó tập hợp ưu thế của năm loại Lôi Đình chiến giáp, gia tăng sức chiến đấu một cách khả quan cho Thẩm Thiên.

Còn về phương diện tạo hình, thật ra đa phần tạo hình của Long Uyên Thánh Giáp được lấy từ Ngũ Lôi Thần Thú giáp, nên độ tương đồng cực kì cao.

Sau khi Ngũ Lôi Thần Thú giáp được ngưng tụ ra, sức tấn công, tốc độ, phòng ngự, khả năng hồi phục và khả năng miễn dịch của Thẩm Thiên đều tăng cao.

Cả người hắn hóa thành một vầng sáng màu vàng, tung hoành trong đám hài cốt.

Huyền Vũ Thuẫn ngưng tụ ra Lôi Đình Thuần giáp, mỗi đòn tấn công đều khiến hài cốt văng xa cả ngàn trượng, tê liệt mất cảm giác.

Mà ‘nhất nguyên trọng thủy’ trên Tử Kim Chùy, sau khi được bơm vào lôi đình càng khiến cho uy lực của nó mạnh hơn.

Mỗi một cú chùy đánh xuống người đám hài cốt đó, đều có thể trức tiếp khiến bọn chúng vỡ tan, rơi từng khúc xuống dưới đất.

Sau khi đòn đánh lôi đình lan tràn kết thúc, linh hồn hỏa diêm trên đầu những hài cốt đó nhanh chóng bị tiêu biến, chúng biến trở lại thành những vật vô tri như ban đầu.

Có lẽ, bọn chúng có thể lại thắp lên ngọn lửa linh hồn được chôn dưới lớp đất sâu mấy trăm ngàn năm kia.

Nhưng Thẩm Thiên làm sao để cho chúng có cơ hội đó?

Chiếc nhẫn màu bạc trên tay phải của hắn tỏa ra chút ánh sáng thu hết tất cả tàn cốt vào bên trong.

Đừng coi thường những tàn cốt này, đó là những mẩu xương của đại yêu thời đại thượng cổ.

Tuy đại đa số thần tính linh khí của nó đã biến mất hơn phân nửa rồi, nhưng đống thần tính linh khí tàn dư của nó vẫn rất đáng gờm, giá trị lại vô cùng khả quan.

Trên Tử Kim Chùy của Thẩm Thiên có dán ‘nhất nguyên trojgn thủy’, đến kim cang thạch còn chém vỡ được, nhưng cũng chỉ có thể chém ra mấy vết nứt trên người đám hài cốt này thôi.

Từ đó có thể thấy sự ương ngạnh của những con yêu cốt này.

Không cần biết là dùng để luyện khí hay dùng để chôn xuống vườn linh dược ở tông môn để làm phân bón, mấy mẩu xương này đều là vật liệu cực phẩm.

Oành~

Từng cú chùy được đánh xuống, Thẩm Thiên bay loạn xạ cả lên.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã có hơn một trăm hài cốt chết không toàn thây dưới Tử Kim Chùy của Thẩm Thiên.

Trên ngọn núi hoang, đám người Triệu Hạo nhìn đến ngây người.

Đây là sức mạnh thật sự của Thẩm Thiên sư huynh sao?

Cho dù là đang ở chiến trường Thái Cổ, cho dù là bị hạn chế tu vi chỉ ở mức Trúc Cơ kỳ, Thẩm Thiên vẫn vô địch như cũ sao?

Trong khi mọi người vẫn đang âm thâm sùng bái, sắc mặt của Thẩm Thiên vẫn không thay đổi dù chỉ là nhỏ nhất.

Ánh sáng màu vàng kim của Ngũ Lôi Thần Thú giáp trên người hắn dần trở nên mờ nhạt, Tử Kim Chùy cũng dần dần thu nhỏ lại.

Đúng thế, hình như hắn sắp hết sức rồi.

Đúng là xui xẻo mà, sao cơ thể hắn lại yếu thành như vậy rồi.

Mới uy phong được có mấy phút, sao lại trụ không nổi nữa vậy, làm chính nhân nam tử được có ba phút thôi à?

Như vậy là không được đâu!

Thẩm Thiên thở phào một hơi, Ngũ Lôi Thần Thú giáp trên người biến mất, chuyển sang Thanh Long Lôi Đình giáp.

Linh khí lẻ tẻ và hỗn loạn trên chiến trường đang điên cuồng xông về phía Thẩm Thiên, bị Thẩm Thiên dùng Thanh Long giáp hấp thụ.

Sau đó hắn lại dùng Tân hỏa kinh luyện hóa để chuyển hóa chúng làm nguồn năng lượng bổ sung.

Tuy Ngũ Lôi Thần Thú giáp gia tăng tốc độ khôi phục linh khí cho Thẩm Thiên, không hề yếu hơn Thanh Long giáp.

Nhưng tốc độ tiêu hao linh khí thật sự cao hơn Thanh Long giáp rất nhiều.

Sau khi chuyển sang Thanh Long giáp, tốc độ khôi phục và tiêu hao pháp lực của Thẩm Thiên cuối cùng cũng ngang bằng nhau, thậm chí còn khôi phục lại không ít.

Hắn thở dài một hơi, thu lại Tử Kim Chùy vào trong nhẫn.

Giây tiếp theo, một sợi dây leo màu xanh phỉ thúy bắn ra từ tay phải của Thẩm Thiên, xông về phía đám hài cốt như sợi roi.

Trên đầu nhọn của dây leo được phủ ;nhất nguyên trọng thủy’ màu trắng bạc, sẽ phát nổ trong lúc tấn công đám hài cốt.

Bốp!

Bốp bốp~!

Bốp bốp bốp~!!!

m thanh của đòn tấn công từ dây leo vang lên.

Trong chớp mắt, tốc độ càn quét đám hài cốt đó của Thẩm Thiên càng nhanh hơn.

Mỗi một đòn đánh đều khiến những hài cốt đó bị chia năm cắt sáu, thậm chí đến linh hồn chi hỏa còn bị Phệ tiên đằng nuốt chửng, hấp thụ.

Rất nhanh sau đó, khu vực phía đông của ngọn núi hoang sơ đã bị Thẩm Thiên triệt để quét sạch.

Mà lúc này, đám người trên ngọn núi hoang ngơ ngẩn nhìn theo Thẩm Thiên đến nỗi ngây người ra luôn rồi.

Lý Liên Nhi đầu đội chậu hoa, lọn tóc dựng thẳng đứng lên: “Thẩm Thiên ca ca quả nhiên rất lợi hại, hơn nữa huynh ấy cũng có ‘đằng đằng’, nhìn đẹp quá.”

Sau khi hấp thụ nước thánh niết bàn để lớn lên, hồ lô đằng nằm trong chậu hoa, cử động cơ thể, như để phụ họa cho lời nói của Lý Liên Nhi.

Triệu Hạo nuốt một ngụm nước bọt: “Đây là sức mạnh thật sự của Thẩm huynh sao? Mạnh thật đấy, còn bá đạo nữa!”

Tần Vân Địch nheo mắt: “Cách chiến đấu của sư huynh cũng tràn đầy yếu tố nghệ thuật nữa!”

Quế công công vui vẻ nhìn Thẩm Thiên: “Cuối cùng thì giờ đây, điện hạ cũng đã trưởng thành lên rồi. “Nếu Lan Phi nương nương có thể nhìn thấy điện hạ lớn mạnh như thế này thì nhất định cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối!”

Còn đám người Tống chưởng quầy, Lưu Thái Ất v.v. đã sớm lấy ‘lưu ảnh’ thủy tinh ra, bắt đầu quay phim Thẩm Thiên.

Đùa à, chắc chắn phải quay lại cảnh chiến đấu.

Bá đạo vô song, tuyệt đỉnh anh hùng của Thiên su huynh này lại!

Có gì sau này còn có cái để chiêm ngưỡng, học hỏi, rất có ích cho việc tu tiên sau này đó!

Cũng được tính là một loại phúc lợi đối với những sư huynh đệ gia nhập tổ chức thiên quyến.

Nhất là đối với những sư tỷ muội, nếu được nhìn thấy phong thái chiến đấu có một không hai này của sư huynh.

Thì không biết là họ sẽ vui mừng đến mức nào nữa, được người nào thì tính người đó.

Còn hận không được tận mắt chứng kiến nữa kìa!