Chương 279 Thiếu niên, muốn có được ta sao? (2)
Giờ khắc này, Thẩm Thiên cảm giác trên thân như bị vạn cân đè nặng.
Cho dù nhục thân của hắn vô cùng rắn chắc nhưng cũng gần như bị ép bẹp trên mặt đất!
“Con rồng này, bổn Thánh tử ta nhất định phải leo lên!!!”
Thẩm Thiên nghiến răng nghiến lợi, toàn thân bộc phát ra sức mạnh.
Nhưng vào đúng lúc này, thanh cự kiếm kia tản mát ra quang mang nhàn nhạt!
Thẩm Thiên bỗng nhiên cảm thấy hình như áp lực trên người mình đã biến mất.
Toàn thân như viên đạn pháo bay thẳng lên trên trời mấy trăm trượng, suýt nữa thì rơi thẳng xuống.
Cũng may hắn kịp thời phản ứng lại, tay phải bắn ra Phệ Tiên đằng, trói chặt lấy sừng rồng lúc này mới có thể thành công bay lên đỉnh đầu Thánh Long.
Thẩm Thiên đứng trên đầu rồng khổng lồ cả người sửng ra.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mình cảm thấy sau khi leo đến cổ rồng thì tất cả áp lực đều biến mất?
Chẳng lẽ con rồng này chỉ có xương cốt nửa người dưới là vẫn còn hoàn chỉnh?
Còn phần đầu thì hỏng rồi nên không còn uy áp nữa?
Tuy nhiên bất kể như thế nào, có thể bò lên trên đầu con rồng này là được rồi.
Thẩm Thiên đang đi tới đi lui trên cái đầu của con rồng khổng lồ này, vô cùng hứng thú gõ đông gõ tây.
Đúng là không thể không nói, đầu thứ đồ chơi này cứng quá!
Xương rồng Thẩm Thiên không trông mong có thể xả nhỏ đem đi được rồi, tròng mắt của hắn hơi xoay chuyển, để mắt đến thân cây nhỏ mọc trên cự kiếm kia.
Thẩm Thiên tính sơ sơ, trên thanh cự kiếm này mọc tất thảy chin cây nhỏ, bên trên mọc ba đến năm quả tản ra kiếm khí chập chờn.
Rõ ràng, những quả này đều không phải bình thường.
Nếu có thể ăn nó rồi luyện hóa chắc chắn tu vi kiếm đạo và thiên phú đều có thể có những bước tiến tăng vọt.
Tay phải Thẩm Thiên bắn ra Phệ Tiên đằng hái hết Kiếm Tâm quả trên cây xuống, tổng cộng có ba mươi lăm quả.
Sau khi Thẩm Thiên thu hoạch hết Kiếm Tâm quả thì lại nhìn chín thân cây mọc trên cự kiếm này.
Không biết Kiếm Tâm thụ có thể ăn được không nhỉ? Mùi vì và dược hiệu như thế nào?
Phệ Tiên đằng trong tay chậm rãi quấn quanh một gốc Kiếm Tâm thụ, Thẩm Thiên nhổ thật mạnh lên.
Không thể không nói, mấy thân cây nhỏ này trông có vẻ yếu ớt nhưng lại bám rất chắc trên thân kiếm.
Giờ Thẩm Thiên dùng cả hai tay, lực cánh tay không chỉ mười vạn cân, dù muốn nhổ một cây liễu lớn hai người mới ôm hết thân cây thì vẫn có thể nhổ được.
Nhưng khi hắn nhổ thân Kiếm Tâm thụ này vẫn phải rất tốn sức, phải tốn mất mười mấy phút mới nhổ lên được.
Thẩm Thiên thu hồi thân Kiếm Tâm thụ này, đang chuẩn bị tiếp tục cần cù làm giàu.
Đúng lúc này, cự kiếm kia tản mát ra hào quang nhàn nhạt.
Một giọng nữ lạnh lẽo chậm rãi vang lên.
“Thiếu niên, ngươi muốn có được ta không?”
Thẩm Thiên giật nảy mình, Phệ Tiên đằng trong tay lập tức trở nên cứng đờ.
Trọng Thủy màu bạc đang bao trùm trên Phệ Tiên đằng bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng tấn công kẻ địch không rõ kia.
Nhưng không hề có kẻ địch nào, chỉ có u quang nhàn nhạt tản ra từ thanh cự kiếm: “Đừng kích động, là ta.”
“Ta là kiếm linh của Tru Thiên Kiếm, ngươi có thể tìm được đến đây, có thể thấy trong số mệnh của ngươi đã định sẵn là có duyên với ta?
Tru Thiên Kiếm?
Có duyên với ta, nghiêm tục sao?
Khóe miệng Thẩm Thiên giật giật, cảm nhận được ác ý dày đặc.
Chỉ riêng cái tên thanh kiếm này đã đủ thấy bà kiếm linh này chẳng phải hạng tốt đẹp gì rồi!
Trong lòng Thẩm Thiên tràn đầy cảnh giác, hắn dò hỏi: “Bà là kiếm linh của Thiên Tru Kiếm?”
Giọng kiếm linh một lần nữa vang lên: “Đúng vậy, mệnh chủ nhân bổn kiếm linh hầu hạ trấn sát ác long, đã vạn năm.”
“Bây giờ ta có thể cảm nhận được, chủ nhân đã chết nhiều năm rồi, còn ngươi thì lại có huyết mạch và linh hồn tương tự với chủ nhân!”
“Thiếu niên, muốn lấy được ta không?”
“Vậy ngươi hãy nhỏ máu lên thân kiếm đi!”
“Nếu ngươi có tuyệt thế thiên tư, bổn kiếm linh sẽ chinh chiến cùng ngươi!”
Giọng của kiếm linh tràn đầy tính mê hoặc, sự cảnh giác trong lòng Thẩm Thiên khiến hắn cảm thấy có gì không ổn.
Hình như, có người muốn hại bổn Thánh tử!
Thẩm Thiên bình tĩnh nhìn cự kiếm: “Nhỏ máu? Cần bao nhiêu máu?”
Giọng của kiếm linh hơi khựng lại: “Ừm, ngươi có cơ thể đặc biệt, tư chất phi phàm. Hẳn rất được Tru Thiên Kiếm thích, một giọt là đủ rồi.”
Thẩm Thiên chậm rãi lui lại: “Ngươi chắc chắn với tư chất của ta, một giọt máu có thể được Thiên Tru Kiếm này chấp nhận sao?”
Kiếm linh bất đắc dĩ nói: “Thiếu niên, thiên phú của ngươi rất cao, ngươi phải tin tưởng vào bản thân chứ!”
Thẩm Thiên nhếch miệng: “Ta rất tin vào bản thân nhưng không tin vào thân phận của ngươi.”
Hắn nhìn thanh cự kiếm, Tử Kim chùy xuất hiện trên tay phải, Huyền Vũ thuẫn xuất hiện trên tay trái: “Ngươi căn bản không phải kiếm linh!”
Trong hư vô, giọng nói kia dần trở nên lạnh lùng: “Bổn cung tự thấy là đã điều khiển được ba động kiếm quang, không hề lộ ra sơ hở, sao ngươi có thể nhìn thấy được?”
Khóe miệng Thẩm Thiên khẽ nhếch lên: “Rất đơn giản, bởi vì lúc bổn Thánh tử gọi tên thanh kiếm này đã cố ý đổi tên nó.”
“Ngươi tự xưng là kiếm linh của Tru Thiên Kiếm, vậy mà bổn Thánh tử lại gọi là Thiên Tru Kiếm, lần nào nói cũng cố ý nói ngược.”
“Kiếm linh luôn rất coi trọng khí mà bản thân đang ở, tên của khí cũng như cái tên thứ hai của nó vậy.”
“Làm sao có chuyện ta đọc sai nhiều lần như vậy mà ngươi hoàn toàn không phát hiện và để ý đến?”
m thanh trong hư vô cười lạnh nói: “Chỉ dựa vào điều này thôi à? Đúng là quá buồn cười!”
Thẩm Thiên nhún vai: “Chỉ dựa vào điều này thôi chắc chắn không đủ để xác định, cho nên ta chỉ cần lừa ngươi một chút, ngươi dã thẳng thắn thừa nhận rồi!”
m thanh trong hư vô mãi không vang lên nữa, hình như đang bị nghẹn họng.
Thẩm Thiên cười nói: “Ê, sao không nói gì nữa thế?”
“Nếu bổn Thánh tử đoán không nhầm ngươi không phải là kiếm linh mà là tàn hồn Thánh Long bị thanh kiếm này phong ấn đúng không?”