Chương 284 Tổ An Long Nữ của Họa Phong Thanh Kỳ (2)
Thẩm Thiên kiểm tra bên trong thì thấy thanh Xích kiếm này đã chạy vào trong phổi hắn.
Nó tản mát ra từng tia bản nguyên kiếm khí, rèn luyện phổi Thẩm Thiên.
Còn năng lượng trong cơ thể Thẩm Thiên cũng được phổi chuyển hóa thành năng lượng thuộc tính kim thuần túy nhất nuôi dưỡng thanh Xích kiếm này.
Đôi bên cùng có lợi, cộng sinh uẩn dưỡng!
Thanh Xích kiếm này bỗng nhiên chui vào trong cơ thể Thẩm Thiên khiến hắn thật sự cảm nhận được cảnh giới người kiếm hợp nhất!
Nếu Thẩm Thiên cần, thanh Xích kiếm này có thể từ trong cơ thể hắn lao ra giết địch bất kỳ lúc nào.
Thẩm Thiên cảm thấy, đây sẽ là con át chủ bài để giữ mạng, hại người rất tuyệt!
Tru Thiên kiếm là mắt trận phong ấn, sau khi nó rời khỏi đại trận phong ấn thì xương rồng ngàn trượng kia lập tức tản mát ra hào quang óng ánh, long uy mênh mông ngay tức khắc trút xuống.
“Tiểu tử, bổn cung muốn lập tức phá phong ấn, các ngươi mau đi ra xa một chút.”
Giọng của Ngao Băng Long Nữ ẩn giấu trong khung xương vừa lạnh lùng vừa vô cùng tôn quý.
Thẩm Thiên gật đầu, vội vàng dẫn theo mọi người chạy ra khỏi Thánh Long sơn cốc không chút do dự.
Dù sao cũng là nhân vật cấp Thánh giá phá phong ấn lao ra, lỡ như bị ảnh hưởng đè chết thì chẳng phải oan uổng quá sao?
Sau khi chạy ra khỏi sơn cốc, nhóm Thẩm Thiên đang định dừng lại thì lại nghe thấy giọng Ngao Băng một lần nữa vang lên: “Chạy xa thêm chút nữa đi!”
Thẩm Thiên mang theo tất cả mọi người chạy đi ra xa hơn mười dặm.
Đúng lúc này, hướng Thánh Long sơn cốc vang lên tiếng long trời lở đất.
Long ảnh màu đen lao thẳng lên trời, tản ra uy thế vô thượng khiến khô lâu trong phương viên mấy trăm dặm đều đang run lẩy bẩy.
Hơn nữa lấy Thánh Long sơn cốc làm trung tâm, vô số tu luyện giả nhân tộc đều cảm giác được động tĩnh nơi này.
Những thiên kiêu tự tin vào sự cường đại của chính mình đều chạy về phía này.
Có vài vị khách không mời mà tới cũng từ nơi ẩn nấp mò tới.
“Một vạn năm, cuối cùng cũng thoát khỏi vây khốn!”
“Ngực phẳng đáng ghét, dám phong ấn bổn cung vạn năm!”
“Có trời mới biết một vạn năm này bổn cung đã sống như thế nào!”
“Hôm nay một lần nữa bổn cung có được tự do, mấy lão già năm vực hãy run rẩy dần đi!”
Long ảnh màu đen nhảy múa trên bầu trời tản mát ra hung uy vô cùng đáng sợ!
Trên xương rồng ngàn trượng kia chậm rãi toát ra từng đạo u quang hội tụ về hình ảnh rồng trên bầu trời kia.
Rất nhanh, càng ngày càng nhiều u quang màu đen bao phủ hoàn toàn long ảnh, đồng thời thu nhỏ với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Khi u quang màu đen hoàn toàn tiêu tan, một quả trứng rồng trải đầu long văn toàn thân đen nhánh xuất hiện trong hư không.
Nó đột nhiên xé rách hư không, một tiếng nổ kịch liệt cùng với tia lửa do ma sát tạo thành bắn về phía Thẩm Thiên.
“Con rồng cái này muốn đâm chết bổn Thánh tử à?”
Thẩm Thiên nhìn quả trứng rồng đang đâm về phía mình như thiên thạch thì tê cả da đầu.
Nhưng giờ hắn lại không dám né, vì lỡ như sau khi né trái trứng rồng này vỡ nát thì biết làm sao?
Thần hồn con rồng cái kia chẳng phải sẽ giết hắn à?
Hai tay Thẩm Thiên kết ấn, trong lòng đất đột nhiên bắn ra dây leo màu phỉ thúy.
Trong khoảnh khắc, những dây leo này liền bện ra từng tấm lưới lớn vô cùng kiên cố lao về phía quả trứng rồng phóng tới.
Tốc độ bay đi của trứng rồng thực sự quá nhanh, trong nháy mắt đã đâm vào tấm lưới lớn.
Dây leo của Phệ Tiên đằng trong nháy mắt kéo căng, trứng rồng không ngừng xoay tròn, lực va đập mạnh đến đáng sợ.
Cũng may Phệ Tiên đằng thực sự vô cùng cứng cáp đã miễn cưỡng cản được quả trứng rồng này.
“Rất tốt, quả nhiên bổn cung không nhìn lầm ngươi, ngươi không né tránh bổn cung!”
“Chúc mừng ngươi thiếu niên, ngươi vượt qua được khảo hạch thứ hai của bổn cung!”
Trong quả trứng rồng truyền đến giọng nói yêu kiều của Ngao Băng: “Tiếp theo, nhỏ một giọt tinh huyết lên trên trứng rồng, sau đó đọc cùng với bổn cung.”
Thẩm Thiên như có điều suy nghĩ, ép một giọt tinh huyết chỗ ngón trỏ lên trứng rồng.
Lập tức, giọt tinh huyết kia thẩm thấu vào trong trứng rồng.
Cùng lúc đó, bên ngoài trứng rồng tản mát ra hào quang óng ánh, trong hư không ngưng tụ ra những ký tự đặc biệt tối nghĩa khó hiểu.
Những ký hiệu này vừa giống thần văn thượng cổ lại vừa giống văn tự cổ đại của Long tộc.
Bọn chúng tại hội tụ, dần dần diễn hóa thành một đốm sáng màu đen, tản mát ra khí tức cổ xưa to lớn.
Hư ảnh Ngao Băng chậm rãi xuất hiện trên trứng rồng: “Tiếp theo bổn cung niệm gì tiểu tử ngươi niệm đó, rõ chưa?”
Thẩm Thiên: “Được.”
Ngao Băng thỏa mãn gật đầu, tiếp theo là hành lễ với đốm sáng trong hư không: “Long Thần ở trên.”
Sau khi đọc xong, Ngao Băng nhìn về phía Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Long Thần ở trên.”
Khóe miệng Ngao Băng nhếch lên, nói: “Hôm nay ta Ngao Băng tự nguyện ký kết khế ước với Thẩm Thiên, trở thành đồng bọn kề vai chiến đấu.”
Thẩm Thiên: “Hôm nay ta Ngao... Thẩm Thiên tự nguyện ký kết khế ước với Ngao Băng, trở thành đồng bọn kề vai chiến đấu.”
Mỗi chữ hai người nói ra trong đốm sáng đen kia lại ngưng tụ ra thành một phù văn thượng cổ tối nghĩa.
Dường như họ đang thực sự dùng một biện pháp nào đó ký kết khế ước pháp tắc.
Ngao Băng tiếp tục nói: “Sau này cho dù là thuận cảnh hay nghịch cảnh, cho dù giàu hay nghèo đều quý trọng giúp đỡ lẫn nhau, chỉ cái chết mới có thể tách chúng ta ra.”
Thẩm Thiên: “???”
Ngươi chắc chắn là đang ký khế ước Long kỵ sĩ đấy chứ?
Nuốt ngụm nước bọt, Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Tiền bối, ước định này có phải có gì đó không ổn không?”
Sắc mặt Ngao Băng lạnh đi: “Không ổn? Ngươi đang chất vấn Long Thần sao? Có tin bổn cung phun một hơi long khí ngạt chết mje ngươi không?”
Thẩm Thiên nhìn Ngao Băng vừa thoát khỏi trói buột miệng phụ hương thơm liền cảm thấy hình như dính bẫy rồi!
Những gì con rồng cái này nói hình như không đúng lắm!
Tổ tiên ơi phù hộ con với!