Chương 287 Khổng tước chí cao pháp, ngũ sắc thần quang (1)
Màn đêm phủ xuống, một cái bóng trắng lấp lóe lập lòe giữa núi non trùng điệp.
Nó chạy nhanh như gió, người ta còn chẳng kịp thấy cả tàn ảnh, dường như đã hòa một thể với bóng đêm.
Sau lưng nó, năm nam nữ trẻ tuổi mặc vũ y hoa lệ cũng chăm chú đuổi theo, không ngừng tấn công cái bóng kia.
“Nghiệt súc, dám đoạt bảo từ trong tay ta. Chán sống rồi à!”
Nam tử mặc áo lông vàng óng tức giận hổn hển, trường đao màu vàng kim trong tay không ngừng bổ xuống.
Đao cương bành trướng tản ra khắp nơi chém ra từng vết đao rõ rệt xuống mặt đất, nhưng hoàn toàn không thể đánh trúng bóng trắng kia, không tạo ra được vết thương bé xíu nào cho nó.
Nam tử áo trắng bên cạnh khống chế bút hạc, như thần kiếm kích xạ cái bóng trắng kia.
Tiếc là cứ mỗi lần sắp đánh trúng cái bóng, cái bóng lại thoải mái tăng tốc né tránh thoát được như cố tình trêu đùa đoàn người sau lưng vậy.
“Ha ha, chỉ bằng mấy thằng nhãi vớ va vớ vẩn các ngươi mà cũng dám truy sát bổn Đế sao?”
“Năm xưa khi bổn Đế tung hoành ngũ vực, lão tổ tông của các ngươi đều là thượng khách … trong chén thịt thú rừng của ta!”
“Không ngờ hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, bây giờ mấy thằng oắt con các ngươi lại dám làm càn với bổn Đế!”
“Chờ đến khi tu vi khôi phục, bổn Đế không thể không vặt lông nấu chín hết đám súc sinh các ngươi!”
“Sợ rồi sao? Sợ thì thối lui đi, đi thong thả nhé!”
“Sau này khi bổn Đế chứng đạo hai đời sẽ tha cho các ngươi một mạng!”
◇ ❖ ◇
Cái bóng trắng vừa né tránh đòn tấn công của năm người kia vừa nhảy loi choi giữa núi rừng trùng điệp, miệng không ngừng chửi bới mạt sát.
Lúc này, dưới ánh trăng, hình dáng cái bóng trắng kia cũng hiển hiện rõ ràng trước mắt năm người đang đuổi giết kia.
Đó là một con rùa hai màu đen trắng đứng bằng hai chân đang hối hả chạy!
Con rùa đen này đứng bằng hai chân sau, cao chừng một thước, toàn thân trắng tinh, phản chiếu ánh trăng óng ánh.
Không thể không nói, con rùa trắng này thực sự phi phàm, chỉ riêng bề ngoài thôi đã là hàng cực phẩm.
Chỉ có điều, lời nó nói ra lại khiến cho người ta nổi nóng, chỉ hận không thể lột mai nấu nó ngay tại chỗ.
Thực ra năm vị thiên kiêu ở Nam Cương cũng đang nghĩ vậy.
Kim Vũ là thiên kiêu tộc Kim Sí Đại Bằng ở Nam Cương, lần này vụng trộm mời hảo hữu tiến vào trong chiến trường Thượng Cổ, vốn đã nhịn một bụng tức giận muốn tìm Thần Tiêu thánh địa tính sổ.
Kết quả, bọn họ chờ cả ngày ở Huyết Ma Lĩnh vẫn không đợi được Thần Tiêu Thánh tử, mà chỉ thấy một vị huyết ma cường đại.
Thực lực của tôn huyết ma này thực không dám coi thường, chính là từ tinh huyết và sát khí của cường giả từ thời thượng cổ dung hợp lại mà thành, thực lực có thể so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Dù cả năm người đều là nhân tài kiệt xuất Kim Đan kỳ, ở bên ngoài có thể thoải mái chém giết cấp Nguyên Anh bình thường.
Nhưng trong chiến trường Thượng Cổ này, thực lực phải chịu áp chế cực lớn, một chọi một rất khó để làm đối thủ của huyết ma.
Năm người đã mất rất nhiều công sức, hao tổn rất nhiều nguyên khí mới thật vất vả giết được huyết ma này, xé thân thể huyết ma lấy ra “Huyết tinh châu”.
Với huyết ma mà nói, huyết tinh châu chính là nguồn gốc tính mạng của nó, ẩn chứa lực lượng sinh mệnh cực kỳ dạt dào.
Mà với yêu tộc mà nói, huyết tinh châu chính là một loại thuốc bổ hoàn mỹ.
Tinh huyết của huyết ma là hỗn loạn bạo ngược, nhưng tinh huyết trong huyết tinh châu lại rất hoàn mỹ, dạt dào.
Sau khi luyện hóa huyết tinh châu, yêu tộc có thể chiết xuất ra huyết mạch của mình, tăng cường thực lực bản thân.
Nếu may mắn, thậm chí còn có cơ hội phản tổ thức tỉnh huyết mạch thần thú từ thời thượng cổ.
Huyết ma này trí tuệ thấp, hoàn toàn không thể phát huy được thực lực bản thân mà còn có được thực lực tương đương với Nguyên Anh kỳ.
Xem đó có thể thấy được phẩm chất của tinh huyết cực kỳ phi phàm, huyết tinh châu trân quý đến mức không gì phải nghi ngờ nữa.
Cho dù là với năm người này, tuyệt đối là cơ duyên trân quý đáng để động tâm!
Khi đám người lấy huyết tinh châu ra định phân chia thì con rùa trắng chết tiệt này lại xuất hiện.
Tốc độ của nó nhanh đến mức không hợp với thói thường.
Điện quang lóe lên, huyết tinh châu liền biến mất ngay trước mắt năm người, bị con rùa đen này nuốt luôn vào bụng.
Sau đó con rùa trắng này lập tức vắt chân lên cổ chạy sâu vào trong chiến trường.
Đương nhiên vị thiên kiêu đứng hàng thứ năm đến từ Vũ tộc Nam Cương này không thể chịu nổi.
Mình mệt đánh quái suốt bao lâu mệt gần chết, thật vất vả mới lấy được một bảo bối, lại bị người ta cướp mất.
Ủy khuất này, người bình thường ai chịu cho nổi?
Hai mắt Kim Vũ sáng lóe kim quang, tập trung hết vào cái bóng trắng, không cho nó rời khỏi tầm mắt.
Đây là bản lĩnh đặc biệt nhất của tộc Kim Sí Đại Bằng, tu luyện tới cực hạn trên có thể xem thấu bích lạc cửu thiên, dưới có thể nhìn trộm cửu u hoàng tuyền, thấy rõ tất cả mọi thứ.
Mặc dù pháp nhãn của Kim Vũ còn chưa luyện tới cảnh giới đó nhưng cũng không thể coi thường.
Bằng không, đuổi theo suốt cả đoạn đường như vậy bọn họ đã mất dấu con rùa trắng đen này từ lâu rồi.
Nhìn con rùa trắng, Kim Vũ cười lạnh nói: “Con rùa đáng chết kia. Hôm nay Kim Vũ ta không giết ngươi thề không làm người!”
Rùa trắng cười lớn: “Thề không làm người? Da mặt ngươi dày quá đấy, ngươi là người sao? Ngươi chỉ là một con súc sinh lông lá thôi!”
“Nhưng thịt gà Kim Sí Đại bằng các ngươi ngon thật. Già thì hầm nhừ, non thì nướng, trơn trơn, mềm mềm.”
“Ôi chao, nhớ lại những tháng ngày đứng trên cao chót vót kia mà kinh, chờ bổn Đế quay lại được Đế vị, kẻ đầu tiên ta nấu sẽ là ngươi!”
Oành!
Con rùa trắng vừa mới dứt lời, đúng chỗ nó vừa đứng bị một đao cương chém qua.
Đạo đao cương này thực sự cường đại đến mức đáng sợ, thậm chí đủ để khiến cho Chân nhân Kim Đan kỳ bị thương nặng.
Chỉ tiếc, phản ứng và tốc độ của con rùa trắng này đều cực kỳ nhanh, hóa thành một cái bóng, nhẹ nhàng tránh thoát.
Dù mấy người kia tấn công như mưa to gió lớn nhưng vẫn không cách nào tạo ra được uy hiếp thực sự, quả nhiên là ngang ngược càn rỡ.
Thứ này….. con mẹ nó là rùa sao?
Tiên tử tộc Khổng Tước mặc thải y ngũ sắc từ đầu đến cuối không nói nửa lời, chỉ nhàn nhạt nhìn con rùa trắng nho nhỏ kia như đang quan sát cái gì đó.
Thật lâu sau nàng mới chậm rãi lên tiếng: “Là môn bộ pháp “Điện quang thần ảnh bộ” trong truyền thuyết kia.”
Lời của Khồng Mộng khiến cho bốn vị thiên kiêu Vũ tộc còn lại đanh lại: “Không phải môn bộ pháp kia đã thất truyền từ lâu rồi sao?”