← Quay lại trang sách

Chương 288 Khổng tước chí cao pháp, ngũ sắc thần quang (2)

Khổng Mộng chậm rãi lắc đầu: “Thất truyền chỉ có nghĩa là trên thế gian không còn truyền nhân mà thôi. Đừng quên nơi này là chiến trường Thượng Cổ.”

Sắc mặt Kim Vũ tái xanh. Thân là thiên kiêu tộc Kim Sí Đại Bằng, y hiểu rất rõ các truyền thừa nổi tiếng ở ngũ vực.

“Điện quang thần ảnh bộ” này chính là bí mật thất truyền từ vạn năm trước của Thần Tiêu Thánh địa, được xưng là thiên địa cực tốc.

Cường giả luyện thành môn bộ pháp này có thể hóa thành lôi đình bỏ chạy khắp nơi.

Cùng giai gần như không thể bắt kịp tốc độ này.

Đương nhiên, tu luyện môn bộ pháp này cực kỳ khó.

Nó được Thần Tiêu Thánh chủ sáng tạo ra từ vạn năm trước, cũng đã gây dựng được uy danh hiển hách tại Đông Hoang.

Vị Thần Tiêu Thánh chủ kia luyện thành đại ngũ hành hỗn nguyên lôi thần thể, chấp chưởng Thần Tiêu Lôi Đế Cờ, chính là một trong những Thánh chủ mạnh nhất Đông Hoang.

Ở thời kỳ đỉnh cao, thậm chí ông ấy còn đăng lâm cảnh giới Chuẩn Đế, dựa vào “Điện quang thần ảnh bộ” mà đi vào thượng cổ chiến trường đồ sát tà ma ngoại vực.

Thường thường người ta chỉ kịp thấy một cái bóng màu vàng kim lóe lên xẹt qua một cái, những cường giả ngoại vực kia đã đầu lìa khỏi cổ, máu chảy thành sông.

Trong chiến dịch kia, Kim Quang Thánh chủ của Thần Tiêu Thánh địa uy danh hiển hách, đủ để dọa bọn trẻ con tộc tà linh ở ngoại vực khóc đêm.

Thậm chí còn nghe nói, việc tà linh ở ngoại vực vây công Thần Tiêu Thánh địa có một nguyên nhân rất lớn là kiêng kỵ Kim Quang Thánh chủ.

Bọn họ lo lắng Kim Quang Thánh chủ sẽ thành tựu đạt được Đế vị chân chính trong cuộc chiến này.

Đến lúc đó sẽ sinh ra ảnh hưởng có tính đột phá tới cục diện chiến đấu.

Cuối cùng, trong một đợt âm mưu vây giết nhắm vào mình, Kim Quang Thánh chủ đã vẫn lạc, cũng từ đó điện quang thần ảnh bộ cũng thất truyền.

Nhưng Kim Vũ không thể ngờ được bây giờ trên chiến trường Thượng Cổ lại đụng phải một con rùa trắng có được điện quang thần ảnh bộ của Kim Quang Thánh chủ.

Ha ha, lại là Thần Tiêu Thánh địa!

Thần Tiêu Thánh địa các ngươi bắt nạt người khác quá đáng lắm rồi!

“Thiên Bằng khấp huyết thuật!”

Xưa nay tính tình tộc Kim Sí Đại Bằng đều không tốt, rất dễ tức giận.

Khi biết bộ pháp con rùa trắng này đang thi triển chính là truyền thừa của Thần Tiêu Thánh địa, Kim Vũ tức giận đến mức hai cánh dựng hết lông lên.

Khí huyết trong cơ thể y đang thiêu đốt rừng rực, chuyển hóa thành sức mạnh nước mãnh liệt vọt khắp toàn thân, nhờ vậy tốc độ của y cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nên nhớ, tộc Thiên Bằng vốn là chủng quần được thiên địa ưu ái về tốc độ.

Có thể nói, nếu Thiên Bằng thuần huyết thật sự sải cánh mà bay, dù là rồng phượng cũng khó mà sánh vai.

Hiện giờ Kim Vũ thiêu đốt khí huyết tăng nhanh tốc độ, toàn thân hóa thành một cái bóng màu vàng kim, chỉ trong khoảnh khắc đã tới gần con rùa trắng kia.

“Đại gia cái đồ vương bát đản nhà ngươi!”

“Cho dù ngươi đã ăn thuốc, con gà con ngươi cũng đi chết đi!”

Cảm nhận được sát ý nồng đậm phía sau, suýt nữa con rùa trắng cũng bị dọa đến mức dựng cả vỏ.

Thân thể màu trắng bắn ra từng đạo điện quang, hai cái chân nhỏ cũng nhanh chóng trượt đi như được gắn động cơ.

“Cứu mạng!”

“Con gà con kia phát điên rồi!”

“Có tiểu bối nào cùng Quy tộc không tới giúp bổn Đế mau!”

“Gà con nhà ngươi cứ việc đuổi theo. Nếu ngươi đuổi được ta, ta công nhận ngươi nhanh!”

“Đừng đuổi nữa! Gà con, là giống đực không thể quá nhanh, nếu không sẽ bị chê cười đấy!”

◇ ❖ ◇

Rõ ràng tu vi của con rùa trắng kia không cao, bị Kim Vũ bộc phát tộc độ đuổi cho mấy lần may mắn thoát được nguy hiểm trong gang tấc, càng lúc né tránh càng chật vật hơn.

Nhưng Kim Vũ lại cực kỳ thất vọng, vì dù có bị bức phải nhảy lên nhảy xuống tránh đòn, con rùa này vẫn không chịu im mồm đi.

Nói thô thiển một tí thì nó chính là một con rùa lưu manh, có thể chọc tam thi nổi giận mà nhảy loạn!

“Con rùa chết tiệt kia, chờ ta bắt được ngươi nhất định phải lột mai róc xương hầm canh rùa!”

Trường đao màu vàng kim trong tay Kim Vũ vung ra đao cương như gió bão, dồn con rùa trắng phải nhảy lên nhảy xuống tránh né.

Bỗng nhiên, dường như cảm ứng được cái gì đó, con rùa trắng nhìn vào sơn cốc cách đó không xa: “Ui a, có tu sĩ loài người!”

Thân hình nó lóe lên một cái, nhanh chóng chạy đến chỗ sơn cốc kia, chỉ nhảy mấy cái đã vọt vào bên trong, lập tức thu liễm khí tức lại.

Dường như trận pháp ở lối vào sơn cốc kia không ảnh hưởng gì đến con rùa, nó có thể đi xuyên thẳng qua!

“Muốn chạy sao? Nếu hôm nay để ngươi chạy thoát, tên của ta sẽ viết ngược lại!”

Kim Vũ tức sùi bọt mép, toàn thân hóa thành một đạo thần đao màu vàng kim, bất ngờ bổ tới sơn cốc.

Oành!

Trận pháp phòng ngự đơn giản đổ sập ầm ầm, sau đó là trận pháp cảnh giới.

Tiếng cảnh báo sắc nhọn vang lên khắp sơn cốc, chỉ trong chớp mắt đã khiến cho tất cả mọi người chú ý tới.

Tần Vân Địch đang ngồi thiền đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt mặc dù mở to cũng chẳng khác khi nhắm là mấy.

Nhưng tám tám sáu mươi tư cây âm dương phá yêu thương đã lơ lửng sau lưng y, phản chiếu ánh trăng nhàn nhạt lành lạnh khiến cho người ta phát rét.

Triệu Hạo vừa mới ăn không ít long huyết thảo, nam minh ly hỏa nồng đậm bao phủ toàn thân chuyển hóa thành từng đạo kiếm khí màu đỏ sẫm.

Y nhìn theo hướng cửa sơn cốc, tản ra ý chí chiến đấu nồng đậm.

Ngoài ra, mấy người Quế công công, Tần Cao, Tiêu Linh, Lý Liên Nhi cũng lấy binh khí ra thủ hộ bên cạnh Thẩm Thiên.

Lúc này Thẩm Thiên vẫn đang tu luyện hấp thụ tinh hoa long huyết thảo, mặc dù không biết nếu đánh nhau có bị ngắt dừng hay không nhưng bọn họ sẽ không làm gì có thể gây nguy hiểm cho hắn.

..

Trận pháp ở cửa cốc ầm ầm sụp đổ.

Một cái bóng màu vàng kim xông thẳng vào trong sơn cốc.

Người này mặc áo lông vàng óng, sau lưng có cánh chim màu vàng, chính là Kim Vũ. “Vương bát đản, đi ra cho ta!”

Yêu tộc sao?

Tần Vân Địch đứng ở cửa cốc nhíu mày.