Chương 295 Mời chinh phục ta! (2)
◇ ❖ ◇
“Quả nhiên ngươi có thể thỏa mãn ta!”
“Nhưng chỉ vậy còn chưa đủ. Mạnh lên. Mạnh lên!”
Ngũ sắc thần quang lần lượt bị xé thủng, Khổng Mộng tràn ngập ý cười.
Nàng vô địch đã quá lâu, đám cùng lứa ở Nam Cương, thậm chí không một ai có thể xé rách được thần quang hộ thể của nàng.
Vô địch tịch mịch cỡ nào, vô địch cô đơn cỡ nào, nàng hiểu rõ hơn ai hết.
Chuyến đi tới thượng cổ chiến trường lần này có thể gặp được Thánh tử, vậy là đủ!
Cảm nhận được ngũ sắc thần quang bị Thẩm Thiên chém rách, Khổng Mộng biết ngũ sắc thần quang của mình còn sơ hở và yếu kém.
Trong chiến đấu, lý giải và khả năng khống chế ngũ sắc thần quang của Khổng Mộng đều tiến bộ với tốc độ rõ rệt.
Có câu, bế quan trăm năm không bằng kịch chiến một trận, chiến đấu luôn luôn là con đường tắt để tăng thực lực!
Không chỉ thần quang của Khổng Mộng đang mạnh lên, mà lý giải của Thẩm Thiên với kiếm đạo cũng sâu sắc hơn.
“Vô chiêu thắng hữu chiêu, không kiếm thắng có kiếm, vạn vật đều có thể làm kiếm!”
“Võ công thiên hạ, không gì không thể phá, duy chỉ có ý là không thể phá!”
◇ ❖ ◇
Kiếp trước Thẩm Thiên đã từng xem rất nhiều lý luận về kiếm, không ngờ lúc này hắn lại lý giải hấp thu được rồi chuyển hóa thành nội tình kiếm đạo.
Trong lúc không ngừng chiến đấu, Thẩm Thiên cảm giác rõ ràng mình chưa từng học qua bất kỳ kiếm pháp gì, nhưng lý giải về kiếm đạo không ngừng tiến bộ.
Nếu đám tu sĩ kiếm đạo đang khổ tu kia nhìn thấy cảnh này e là cũng phải nghi ngờ nhân sinh.
“Thật vui vì có thể gặp được ngươi, Thẩm Thiên đạo hữu!”
Khổng Mộng nhìn Thẩm Thiên cười rạng rỡ: “Nhưng nếu thực lực của ngươi chỉ có chừng này, vậy không nghi ngờ gì nữa, hôm nay ngươi thua rồi!”
“Rút kiếm đi! Có được tu vi kiếm đạo tinh tế như vậy, ta không tin trong tay ngươi lại không có lấy nổi một thanh tuyệt thế thần kiếm thường dùng.”
“Dùng kiếm của ngươi chinh phục ta, hoặc là để cho ta chinh phục kiếm của ngươi. Đến đây, thỏa mãn ta đi!”
“Nếu có thể đánh bại ta, ngươi sẽ có được sự tôn trọng và tình hữu nghị của Khổng Tước Thần tộc!”
Lạnh lẽo quát lên một tiếng, Khổng Mộng bất ngờ đập đập hai cánh sau lưng.
Nàng bay lên trời, dị tượng thiên địa ngũ sắc thần quang tái hiện sau lưng tựa như ngưng tụ thành thực chất.
Sau đó, nó ngưng tụ thành một cái lồng thần quang khổng lồ áp thẳng xuống Thẩm Thiên.
Nhìn Khổng Mộng điều khiển ngũ sắc thần quang che trời áp xuống đầu mình.
Thẩm Thiên bất đắc dĩ thở dài, tay phải chậm rãi duỗi ra một cây dây leo màu phỉ thúy, trên thân cây vẫn còn đọng hơi nước bàng bạc.
Chớp mắt một cái, cây phệ tiên đằng này đột nhiên dài ra, trong hư không xẹt qua xẹt lại từng đạo tàn ảnh.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, phệ tiên đằng đụng vào lồng ánh sáng.
Két~~!
Lồng ánh sáng không thể phá vỡ đã xuất hiện những vết rạn.
Ngũ sắc thần quang đã nứt ra!
Làm sao có thể!
Nhìn lồng ngũ sắc thần quang bị cây dây leo màu phỉ thúy chọc ra một vết rách, con ngươi Khổng Mộng đột nhiên co lại.
Đây chính là đại thần thông ngũ sắc thần quang mà nàng đã ngưng tụ lực toàn thân thi triển ra, tu luyện tới mức cao nhất thậm chí có thể xưng là quét tất cả mọi thứ trong thiên hạ.
Cho dù tu vi của Khổng Mộng bị ép xuống chỉ còn Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, nhưng dựa vào ngũ sắc thần quang, nàng vẫn có thể thoải mái ngăn cản đòn tấn công của Kim Đan kỳ đỉnh phong như trước.
Nhưng đón một đòn này của Thẩm Thiên, lồng ngũ sắc thần quang của nàng lại bị nứt.
Có nghĩa là gì?
Có nghĩa là, hiển nhiên uy lực một roi kia của Thẩm Thiên đã đạt tới điểm tới hạn của tu sĩ Nguyên Anh kỳ!
Thật đáng sợ!
“Thật mạnh. Đây chính là thiên kiêu thực sự của Đông Hoang sao?”
Hai mắt Khổng Mộng sáng lóe lên hưng phấn: “Quả nhiên không khiến cho ta thất vọng!”
Hít sâu một hơi, nàng tươi cười nói: “Xem ra ta cũng phải dùng đến bản lĩnh thật sự!”
Dứt lời, con khổng tước ngũ sắc sau lưng nàng đột nhiên chuyển thành một màu vàng kim, lồng ngũ sắc thần quang rực rỡ cũng đổi sang màu vàng.
Vết nứt kia cũng khép lại với tốc độ mắt thường cũng thấy rõ, lúc này, dường như Khổng Mộng đã biến thành một con khổng tước bằng vàng.
Nàng tôn quý đến mức cực hạn, hoa lệ đến mức cực hạn, tựa như Nữ Đế trong tộc khổng tước.
Sau lưng, Kim Vũ, Hạc Vô Sương đều rung động hô lên: “Không ngờ nàng lại luyện hóa hỗn nguyên tiên kim!”
Hỗn nguyên tiên kim chính là chí bảo của tộc Khổng Tước ở Nam Cương, vẫn luôn được cung phụng trong từ đường của sơn trang Khổng Tước, coi như là bảo bối trấn tộc.
Mặc dù nó chỉ đứng thứ mười hai trong bảng xếp hạng Tiên Kim, nhưng có thể dung hợp sức mạnh ngũ hành, có thể tăng uy lực của ngũ sắc thần quang của tộc Khổng Tước lên gấp bội.
Đây là tiên kim thích hợp nhất với tộc Khổng Tước, cũng là tài liệu thích hợp nhất với pháp thuật ngũ hành.
Tương truyền, vạn năm trước, Thần Tiêu Thánh địa từng đưa ra tiên kim xếp trong mười vị trí đầu tiên trong bảng Tiên Kim ra đổi nhưng đã bị từ chối dứt khoát.
Có thể thấy tộc Khổng Tước coi trọng khối tiên kim này cỡ nào!
Vốn bọn Kim Vũ còn tưởng rằng,
Nhất nhất cũng phải chờ đến khi Khổng Mộng tu thành cảnh giới Tôn giả, Khổng Tước Thần tộc mới truyền món chí bảo này cho nàng.
Không ngờ Khổng Tước Thần tộc lại coi trọng Khổng Mộng đến vậy, dám mạo hiểm đến vậy!
Dù thế nào đi nữa, lúc này Khổng Mộng dùng hỗn nguyên tiên kim gia trì thêm trong ngũ sắc thần quang, uy lực của nó đã sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất chỉ trong chớp mắt.
Thẩm Thiên lại quất phệ tiên đằng vào lồng ngũ sắc thần quang, nhưng cũng chỉ có thể khiến nó run lên không ngừng và lùi lại, chứ không thể xé rách được nữa.
Khổng Mộng ngạo nghễ khoác hỗn nguyên thần quang nhìn Thẩm Thiên nóng bỏng, nói: “Thẩm Thiên đạo hữu, có phải ngươi không làm được không?”
“Ta nhìn ra được, hẳn là ngươi vẫn còn khả năng. Mời ngươi dứt bỏ tất cả trói buộc tôn trọng trận luận bàn này đi!”
“Ta khát vọng nhìn thấy lôi pháp vô địch thực sự của Thần Tiêu Thánh địa các ngươi, hỗn nguyên thần lôi.”
“Vạn cổ tuế nguyệt trước kia, quý Thánh địa đã từng gây áp lực với Khổng Tước Thần tộc ta.”
“Ta chỉ chờ mong đến thời điểm cái mâu mạnh nhất va chạm với cái thuẫn mạnh nhất!”
Không làm được?