Chương 294 Mời chinh phục ta! (1)
“Sao có thể lợi dụng lúc tiên tử mệt mỏi tàu xe đường dài để luận bàn với tiên tử? Như vậy quá mức giậu đổ bìm leo, hay thôi bỏ trận ước chiến này đi.”
Nghe Thẩm Thiên quang minh lỗi lạc nói vậy, ánh mắt Khổng Mộng lại càng hân thưởng hơn: “Thần Tiêu Thánh tử, không hổ là ngươi!”
“Nhưng Khổng Mộng đã chờ mong một trận đại chiến sung sướng lâm ly từ lâu rồi, thật sự không thể kìm nén được nữa!”
“Thần Tiêu Thánh tử, ra tay đi! Đối thủ thực sự ta vẫn chờ mong bấy lâu, mời chinh phục ta!”
Mời chinh phục ta!
Nói ra bốn chữ này, ánh mắt Khổng Mộng không còn nét nhu hòa nào nữa!
Thay vào đó là chiến ý vô cùng mãnh liệt, ngũ sắc thần quang sau lưng đột nhiên trải rộng.
Ngũ sắc thần quang phô thiên cái địa tựa như một con Khổng Tước Vương xòe cái đuôi dài cao mấy chục trượng, vô cùng hoa lệ.
Nhưng nguy cơ lớn nhất thường vẫn giấu trong mỹ lệ cực hạn.
Ngũ sắc thần quang trải rộng, Thẩm Thiên cảm giác được rõ ràng cảnh báo mãnh liệt trong cơ thể mình.
Rất hiển nhiên, ngũ sắc thần quang này vô cùng phi phàm, nếu bị nó quét trúng, e là sẽ gặp phải phiền phức thật lớn.
Nhìn ngũ sắc thần quang nhắm thẳng mình quét tới, con ngươi Thẩm Thiên co rụt lại, mấy chục tấm âm dương lôi bạo phù bất chợt bắn ra.
Mỗi một tấm âm dương lôi bạo phù bắn ra đều tựa như thần kiếm đâm thủng bầu trời, nhắm thẳng ngũ sắc thần quang mà nổ.
Tốc độ kia không hề kém ngũ sắc thần quang.
Ánh mắt Triệu Hạo ngưng trọng lại: “Kiếm pháp thật tinh diệu, đại xảo nhược chuyết, nhanh đến cực hạn!”
Nhìn từng tấm lôi bạo phù đem theo kiếm ý kia, y lẩm bẩm: “Không hổ là Thẩm sư huynh, thật nhanh!”
Quế công công và Tần Cao bốn mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thẩm Thiên: “Điện hạ lại mạnh lên rồi, không ngờ có thể sử dụng lôi bạo phù thi triển ra kiếm pháp như vậy!”
“Hẳn đây chính là cảnh giới chí cao, cỏ cây hoa đá, vạn vật đều có thể làm kiếm trong “Hướng Nhật ma điển” có ghi lại chăng?”
Thẩm Ngạo cúi đầu nhìn kiếm trong tay mình, bất đắc dĩ thở dài: “Ta không xứng!”
◇ ❖ ◇
Một tấm lôi bạo phù bắn trúng ngũ sắc thần quang mang theo kiếm khí sắc bén xé ngũ sắc thần quang rách ra một miếng.
Oành!
Rầm rầm rầm!
m ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, ngũ sắc thần quang bị chặn lại một chớp mắt.
Mà trong một chớp mắt này, thân thể Thẩm Thiên đã rời khỏi phạm vi bao phủ của ngũ sắc thần quang.
Nhìn Khổng Mộng tràn đầy kích động, Thẩm Thiên bất đắc dĩ hỏi: “Tiên tử, vì sao cứ muốn tranh đấu vô vị như vậy?”
Thẩm Thiên thực sự không hiểu nổi, tu tiên không phải vì muốn sống lâu hơn một chút, sống tốt hơn một chút sao?
Vì sao đám thiên kiêu kia, ai cũng như ai, cứ thích đi tìm người để đánh nhau ẩu đả vậy?
Đánh thắng thì bị người ta hận, đánh thua có thể sẽ chết, dù thắng hay thua cũng không có lợi gì. Cần gì chứ?
Khổng Mộng nhìn Thẩm Thiên, chiến ý vọt lên tới cực hạn: “Đây không phải tranh đấu vô vị. Với yêu tộc, cường giả vi tôn, chỉ có kẻ mạnh mới được tôn trọng.”
“Mặc dù Thần Tiêu Thánh tử ngươi có dung nhan tuyệt thế, nhưng nếu muốn có được sự tôn trọng của ta, mời dùng thực lực của mình để chính diện đánh bại ta.”
“Ta khát vọng một trận chiến có thế lực ngang nhau, tốt nhất là thất bại. Mong ngươi thỏa mãn ta!”
Hoa!
Ngũ sắc thải y đột nhiên mở rộng, y như khổng tước xòe đuôi.
Càng ngày càng nhiều ngũ sắc thần quang từ sau lưng Khổng Mộng phóng ra, nhắm thẳng Thẩm Thiên.
“Sao cứ phải bức ta!”
Nhìn Khổng Mộng không ngừng tấn công mình, Thẩm Thiên rất bất đắc dĩ.
Nếu người này là yêu tộc bình thường, lúc này hắn đã rút béng Thiên Tru kiếm ra, một kiếm chém chết đem đi hầm canh rồi.
Vấn đề là trên đầu con hàng này có một vầng hào quang thuần một màu vàng sáng óng ánh, còn lấp lánh hơn cả của Trương Vân Hi nữa, thậm chí còn diễn sinh ra một tia sáng màu tím.
Như vậy hiển nhiên nàng là một người có đại khí vận, là một trong những nhân vật chính của yêu tộc thời đại này.
Chưa hết, nàng còn là một con khổng tước ngũ sắc thuần huyết duy nhất trong suốt ngàn năm qua, là hy vọng quật khởi của Khổng Tước Thần tộc, hiển nhiên được trong tộc coi trọng nhất.
Bảo nàng không có con át chủ bài bảo mệnh nào, có thể tùy tiện đánh giết, đánh chết Thẩm Thiên cũng không tin.
Mà xem tình hình trước mắt, cô nàng Khổng Mộng này có vẻ không có địch ý, chỉ là vì hồn trung nhị thiêu đốt, nhất định phải so tài cao thấp với mình mà thôi.
Thẩm Thiên cảm thấy không cần thiết phải tùy tiện gây nên thù hằn nnhw thế, nhất là với một cường địch rõ ràng có khí vận cao hơn mình.
Khiêm tốn trưởng thành mới là tôn chỉ của Thẩm Thiên từ xưa đến nay, chứ hoàn toàn không phải sợ hãi!
Trên thân chậm rãi ngưng tụ ra Thanh Long lôi đình giáp, hai tay Thẩm Thiên không ngừng ngưng tụ ra Giáp Mộc Thanh Long thần lôi.
Nhưng lần này hắn không ngưng tụ thần lôi thành hình cầu mà cô đọng nó thành từng chuôi lôi đình trường kiếm.
Từng đạo lôi đình trường kiếm như những con rắn nhỏ màu xanh, không ngừng va chạm vào ngũ sắc thần quang, xé rách nó ra.
“Kiếm thật mạnh!”
Nhìn ngũ sắc thần quang liên tiếp bị xé rách, Tần Vân Địch tự lẩm bẩm.
Không có ai hiểu rõ hơn y ngũ sắc thần quang này cứng rắn đáng sợ cỡ nào, dù sao y cũng đã từng đối mặt với nó.
Trước mặt ngũ sắc thần quang, ngay cả hơn sáu mươi khẩu âm dương phá yêu thương cùng bắn cũng không thể làm nó rách ra lấy một nốt.
Mà trước mặt Thánh tử sư huynh, ngũ sắc thần quang không thể phá vỡ này lại liên tiếp bị phá thủng, đương nhiên không phải vì thần quang tự nhiên yếu đi.
Mà là việc Thẩm Thiên dùng lôi phù và lôi đình làm kiếm đã tăng uy lực của lôi bạo phuc và giáp mộc thần lôi lên một mức đáng sợ.
Thẩm Thiên vốn có “Thiên kiếm thần thể” trong tay, những đòn tấn công nhìn thì có vẻ bình thường này đều đã thăng hoa!
Thăng hoa đến mức tuyệt đại đa số tu sĩ Trúc Cơ kỳ nghĩ cũng không dám nghĩ!