← Quay lại trang sách

Chương 299 Bổn Thánh tử định giá công bằng nhất! (2)

◇ ❖ ◇

Nếu cường giả Nguyên Anh kỳ bị đánh giết nhục thân có thể đẩy Nguyên Anh thoát ra khỏi cơ thể chạy trốn, cướp đoạt nhục thân người khác, mượn xác hoàn hồn.

Thì cường giả Niết Bàn cảnh khi bị phá giết nhục thân lại có thể dựa vào các khiếu huyệt được thần hóa đủ nhiều mà khôi phục lại nhục thân.

Tương truyền, nếu thần hóa khiếu huyệt dủ nhiều, thậm chí một vài cao thủ Thần Ma luyện thể còn có thể đạt được tới trình độ tích huyết trùng sinh nữa!

Cũng chính vì vậy, người luyện Thần Ma luyện thể đến mức cường đại được xem như rất khó xóa bỏ, rất nhiều người chỉ có thể phong ấn.

Giống như quả trứng đen này này, chính là cường giả lọc tộc từ vạn năm trước niết bàn mà thành, lai lịch này thực đáng sợ.

Khổng Mộng thân là Thánh nữ tộc Khổng Tước, đương nhiên không phải hạng ngực to không có não.

Dù sao thì ngực nàng cũng đâu có lớn.

“Nếu nàng là cường giả Long tộc thời kỳ thượng cổ thì càng không thể để cho nàng độc chiếm Thẩm Thiên đạo huynh!”

Khổng Mộng âm thầm cảnh giác, yêu tộc Bắc Hải và yêu tộc Nam Cương cùng là yêu tộc nhưng quan hệ cũng không tốt.

Nếu đảo Hắc Long ở Bắc Hải có được nhân gian hành tẩu như Thẩm Thiên, giao hảo với Thánh địa nhân gian, sau này chắc chắn thực lực sẽ tăng nhiều.

Là Thần tộc đứng đầu Nam Cương, Khổng Mộng cảm thấy mình không thể để cho Long tộc chiếm được tiện nghi như thế.

Nghĩ vậy, nàng cười nói: “Thì ra là lão tiền bối tộc Hắc Long bị phong ấn vạn năm ở chiến trường thượng cổ!”

“Tiền bối, Thẩm đạo huynh còn trẻ như vậy, còn ngài đã hơn một vạn tuổi rồi, sao lại có ý định để hắn cưỡi chứ! Rồng già ăn cỏ non sao?”

Ngao Băng tức giận đến mức sừng rồng bốc hỏa. Nếu không phải bây giờ còn đang niết bàn, suýt nữa quả trứng đen đã đanh thẳng vào mông Khổng Mộng rồi.

Nàng thề, chờ đến khi niết bàn thành công, nhất định phải giết tới tộc Khổng Tước đánh cho nha đầu này nằm bẹp mới thôi.

Còn dám mắng bổn cung già! Rõ ràng lúc này bổn cung là phong nhã hào hoa chứ!

Tuổi tác và kích thước vĩnh viên là đòn sát thủ, thấy Ngao Băng giận đến mức rung cả trứng, Khổng Mộng mỉm cười.

“Thẩm đạo huynh ngươi ưu tú như vậy, lại có Ngũ Hành Lôi Thần Thể, thích hợp tu hành ngũ sắc thần quang nhất.”

“Mà Khổng Mộng sẽ không ngăn cản ngươi làm hành tẩu của Thần tộc khác, thậm chí còn giới thiệu giúp ngươi nữa kìa!”

“Tiểu Công chúa tộc Phượng Hoàng thì sao? Còn cả tộc Kim Sí Đại Bằng…”

Khổng Mộng còn chưa nói xong đã bị một tiếng hét phẫn nộ chen vào.

Nhưng lần này không phải Ngao Băng, mà là Kim Vũ đã không nghe nổi từ nãy đến giờ rồi.

“Im ngay!!!”

Làm bại tướng dưới tay Tần Vân Địch, Kim Vũ vẫn luôn vừa hèn mọn nghe mọi người nói chuyện vừa chữa thương.

Nhìn Khổng Mộng và Ngạo Băng tranh cướp ký kết khế ước Thần thú với Thẩm Thiên, Kim Vũ đã nghi ngờ nhân sinh rồi.

Dù sao, dự tính ban đầu khi mời Khổng Mộng đến Đông Hoang của y là tìm Thần Tiêu Thánh địa để gây phiền phức, bắt cóc Thần Tiêu Thánh tử đó.

Giờ thì ngược lại rồi, chẳng những không thể bắt cóc Thần Tiêu Thánh tử đến Nam Cương, dụ dỗ Bích Liên Thiên tôn tới Nam Cương tự chui đầu vào lưới được.

Mà ngay cả thiên kiêu Khổng Tước Thần tộc Khổng Mộng cũng hoàn toàn bị dụ rỗ, kêu la muốn ký kết khế ước với Thẩm Thiên.

Khổng Mộng chính là tình nhân trong mộng của vô số con chim đực ở Nam Cương đó!

Có không biết bao nhiêu thiên kiêu Vũ tộc lấy lòng Khổng Mộng, mà nàng đều không đáp lại mảy may, như tiên tử giữa khói lửa nhân gian.

Nhưng trước mặt Thẩm Thiên, nàng lại chịu cùng ký kết khế ước nhân thần chugn với mẫu long kia, thân hiện ôn hòa đến cực điểm.

Sự tương phản mãnh liệt này khiến cho Kim Vũ khó chịu một cách mãnh liệt, y cảm thấy cả thế giới ôm ác ý nồng đậm với mình.

Khổng Mộng luân hãm một mình thì thôi đi, lại còn định giới thiệu Thẩm Thiên cho tiểu Công chúa tộc Phượng Hoàng nữa à?

Thậm chí còn cả tiểu Công chúa tộc Kim Sí Đại Bằng nữa sao? Đây là muội muội ruột của Kim Vũ đấy!

“Khổng Mộng, ngươi quá phận rồi! Còn muốn đem thứ đồ chơi này ra chia sẻ nữa à?”

Kim Vũ hoàn toàn bi phẫn, nhìn Thẩm Thiên nói: “Thần Tiêu Thánh tử, ta và ngươi thế bất lưỡng lập!”

“Hôm nay trên chiến trường thượng cổ lão tử không thi triển được hết tu vi, tha cho ngươi một cái mạng! Sau này tốt nhất ngươi đừng có để ta gặp phải!”

“Nếu không, lão tử nhất định sẽ xé ngươi thành từng mảnh nhỏ. Ta thề!”

Dứt lời, Kim Vũ kéo lê thân thể còn chưa lành vết thương bay ra ngoài sơn cốc Thánh Long.

Khi thân hình Kim Vũ sắp bay ra khỏi sơn cốc Thánh Long, đột nhiên y cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo.

Quay đầu nhìn lại, toàn thân lông tóc Kim Vũ đều dựng đứng, y chỉ thấy Thẩm Thiên đã đứng thế trung bình tấn.

Hai tay hắn chụm lại thành hình đài hoa, thức mở đầu này Kim Vũ đã quen lắm rồi, bởi vì mới không lâu trước đây y vừa được nhìn thấy.

Đây chính là sát chiêu có thể phá vỡ lồng ngũ sắc thần quang, nếu bị đánh trúng mình làm gì còn đường sống?

“Hỗn đản. Ngươi lại đánh từ sau lưng người ta. Ngươi làm vậy tính gì là anh hùng hảo hán?”

Kim Vũ bị dọa sợ, liều mạng vỗ cánh muốn thoát khỏi sơn cốc.

Nhưng lúc trước y đã bị Tần Vân Địch đánh bị thương, tình trạng vốn đã không tốt, giờ đã bị Thẩm Thiên khóa chặt.

“Dọa muốn đối phó với ta rồi còn muốn đi nữa à? Thừa dịp ngươi bệnh ta phải đòi mạng ngươi!”

Toàn thân Thẩm Thiên bao phủ bởi lôi đình ngũ sắc, ngưng tụ thành vô số kiếm khí lôi đình giữa hai tay hắn.

“Ngoan ngoãn ở lại đây cho ta đi! Vạn kiếm quy tông!”

Giọng nói thanh lãnh vang lên trong sơn cốc Thánh Long, kiếm khí lôi đình trong bàn tay Thẩm Thiên đột nhiên bắn ra.

Kiếm khí vốn chỉ dài gần tấc đón gió liền dài ra, hóa thành năm thanh kiếm dài ba thước màu đen, trắng, đỏ, vàng, xanh da trời, chỉ mất mấy giây đã đuổi kịp Kim Vũ.

Đó là kiếm khí Canh Kim lôi đình, kiếm khí Giáp Mộc lôi đình, kiếm khí Bính Hỏa lôi đình, kiếm khí Nhâm Hỏa lôi đình và kiếm khí Mâu Thổ lôi đình.

Mặc dù uy lực của chúng không bằng hỗn nguyên thần lôi nhưng số lượng nhiều bao ăn no, đủ để chào hỏi Kim Vũ.

“Hỗn trướng. Ngươi khinh người quá đáng!”