Chương 300 Bổn Thánh tử định giá công bằng nhất! (3)
Toàn thân Kim Vũ thiêu đốt lên khí diễm màu vàng kim, trường đao trong tay vung lên trảm xuống.
Đao khí hoành không, đánh tan tứng đạo kiếm khí, nhưng lôi đình lịa như giòi trong xương dính chặt vào trường đao màu vàng kim.
Mái tóc Kim Vũ dựng đứng lên với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy rõ, tư thế cầm đao cũng bắt đầu run rẩy, toàn thân đang bốc khói.
Khổng Mộng bất đắc dĩ nói: “Thẩm đạo huynh, dù sao tộc Kim Sí Đại Bằng và Khổng Tước Thần tộc cũng là thế giao, có thể nể mặt Khổng Mộng tha cho y một mạng không?”
Thẩm Thiên khẽ chau mày, nhưng vẫn gật đầu: “Thôi được rồi, nể mặt tiên tử!”
Dứt lời, hai tay Thẩm Thiên kết kiếm quyết, tất cả kiếm khí đột nhiên hóa thành một cái lưới lớn.
Cái lưới lớn năm màu bao phủ toàn thân Kim Vũ, điện giật khiến cho toàn thân y không ngừng run rẩy.
Thẩm Thiên chậm rãi đi đến bên cạnh Kim Vũ, liếc nhìn mấy vị thiên kiêu Vũ tộc Hạc Vô Sương, Ngốc Thứu, Bạch Linh bên cạnh.
Ngay lập tức, Hạc Vô Sương và Ngốc Thứ rùng mình một cái, vội vàng xoay đi chỗ khác làm bộ không thấy gì.
Còn Bạch Linh lóe lóe hai mắt, âm thầm nghĩ cách có thể nhờ Khổng Mộng tiên tử dắt mối, để tộc Bách Linh các nàng cũng có thể bổ nhiệm nhân gian hành tẩu không.
Mang trên mặt nụ cười xán lạn, Thẩm Thiên chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Kim Vũ nói: “Kim huynh, ta nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm.”
Kim Vũ đang định dọa Thẩm Thiên, nhưng chợt nhớ lại hậu quả câu nói vừa nãy tạo ra nên quả quyết từ tâm.
Y nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, trả lời: “Đúng vậy, đều là hiểu lầm.”
Thẩm Thiên nhìn trán Kim Vũ, mỉm cười nói: “Nếu là hiểu lầm, hay chúng ta thương lượng hòa giải đi!”
Kim Vũ nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị điện giật đến mức giòn sộp rồi, còn bốc cả mùi thơm nữa: “Giải thế nào?”
Thẩm Thiên khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Khi Thẩm mỗ đang bế quan, mấy người Kim huynh đã mạnh mẽ xông vào sơn cốc, suýt nữa hại Thẩm mỗ tẩu hỏa nhập ma, đền bù phí tổn thất tinh thần đi!”
“Kim huynh ngươi không phân tốt xấu tấn công Vân Địch sư đệ, làm hại sư đệ phải dùng mất rất nhiều lôi phù, còn tổn hao cả bản nguyên. Phí chữa thương và chế phù này cũng phải bồi thường!”
“Lại thêm lúc trước ngươi bất kính với bổn Thánh địa, khiến cho danh dự của bổn Thánh tử bị vũ nhục. Phí duy trì danh dự này cũng phải bồi thường đi!”
“Lại thêm phí Thẩm mỗ xuất tràng, phí dinh dưỡng, phí bảo dưỡng pháp khí, phí khôi phục dược phẩm, phí hòa giải…”
“Cộng lại, tính Kim Vũ huynh năm ngàn vạn mai linh thạch đi!”
Thẩm Thiên cười tươi xán lạn: “Khuyến khích thanh toán bằng linh thạch, bằng linh tinh, linh tủy.”
“Cũng có thể dùng chiến giáp hộ thân, vũ khí, thánh dượng chữa thương quy ra để đền bù. Giá cả do Thẩm mỗ tính, đảm bảo công bằng.”
“Nếu hiện giờ Kim huynh không có nhiều linh thạch như vậy, cũng có thể dùng danh nghĩa tộc Kim Sí Đại Bằng ký phiếu nợ, sau này trả lại.”
“Chỉ cần Kim huynh giao đủ linh thạch, Thẩm mỗ cam đoan sẽ đưa ngươi ra khỏi sơn cốc Thánh Long hoàn hoàn chỉnh chỉnh.”
“Từ nay về sau, chỉ cần Kim huynh nguyện ý, lúc nào cũng có thể tìm Thẩm mỗ ôn chuyện cũ.”
Nghe xong Thẩm Thiên tính toán, toàn thân Kim Vũ choáng váng.
Năm ngàn vạn mai linh thạch, ngươi không đi ăn cướp đi!
Không đúng, con mẹ nó đây là cướp rồi còn gì!
Kim Vũ u oán nhìn Khổng Mộng: “Khổng Mộng tiên tử, ngươi cứ trơ mắt nhìn Vũ tộc bị vũ nhục như vậy sao?”
Khổng Mộng bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi ngươi thấy rất rõ rồi đó, dù ta có ra tay cũng không phải đối thủ của Thẩm huynh.”
“Mà Thẩm huynh lại sắp trở thành nhân gian hành tẩu của tộc ta, cũng chính là đồng bạn thân thiết của tộc ta.”
“Nếu không, e là hôm nay Kim Vũ ngươi không chỉ phải bồi thường thôi đâu.”
“Bỏ tiền hay bỏ mạng? Ngươi tự nghĩ cho kỹ đi!”
Nhìn vẻ mặt thương mà không làm gì được của Khổng Mộng, Kim Vũ thê lương đau lòng.
Đã nói Khổng Tước Thần tộc và Đại Bàng Thần tộc là một mạch tương thừa, trước mặt nguy nan sẽ cùng đón nhận, không rời không bỏ cơ mà!
Vậy mà ngươi cứ trơ mắt nhìn ta bị bắt nạt như vậy à?
Nhưng Khổng Mộng nói cũng không sai, dù nàng có chống lại thật thì thế nào?
Thần quang ngũ sắc của nàng đã bị Thẩm Thiên phá rồi, toàn thân đều bị Thẩm Thiên chinh phục, còn lấy gì đấu với hắn nữa?
Kim Vũ bất đắc dĩ rủ xuống cái đầu cao ngạo, nói: “Thẩm Thiên, hôm nay lão tử nhận thua!”
Lão tử?
Thẩm Thiên nhìn lên quầng sáng trên đầu Kim Vũ, nhoẻn cười nhàn nhạt nói: “Rất tốt, vậy thì bây giờ bắt đầu định giá đi!”
Hắn gỡ hoàng kim chiến đao bên cạnh Kim Vũ xuống, khẽ gật đầu, tính tính: “Chuôi đao này nhìn cũng không tệ. Có thể định giá một ngàn linh thach. Kim huynh thấy có công bằng không?”
Cái gì?
Một ngàn linh thạch sao”
Kim Vũ trợn tròn đôi mắt chim.
Đây là cái giá công bằng mà ngươi nói sao?
Con mẹ nó đây là linh khí thượng phẩm, là linh khí thượng phẩm đấy!
Bán đổ bán tháo thế nào cũng phải được hơn vạn linh tinh, tương đương với ngàn vạn linh thạch.
Ngươi định giá cho lão tử một ngàn linh thạch ấy à?
Con mẹ nó ta cho ngươi một vạn linh thạch, ngươi bán buôn cho ta một trăm kiện có được không?
Kim Vũ nghiến răng nghiến lợi, kiệt ngạo bất tuần nhìn chằm chằm Thẩm Thiên, nói: “Ha ha, giá tiền này… rất công bằng! Thẩm huynh thực biết ra giá!”
Thẩm Thiên cười gật đầu: “Hiển nhiên rồi.”
“Đúng rồi, còn cả món hoàng kim vũ y trên người Kim huynh nữa, nếu Thẩm mỗ nhìn không lầm, hẳn là bản giới hạn nhỉ?”
“Thẩm mỗ có thể định giá mười ngàn mai linh thạch, không biết Kim huynh cảm thấy thế nào?”
Phụt!
Kim Vũ giận đến mức thổ huyết.
Con mẹ nó chứ mười ngàn mai linh thạch? Đây là Kim Bằng vũ y đấy!
Là linh khí cực phẩm dùng cánh chim Kim Sí Đại Bằng Hóa Thần kỳ trút bỏ mà luyện chế thành đó.
Con mẹ nó ngươi định giá lão tử bằng mười ngàn mai linh thạch sao?
Lương tâm ngươi có đau không? Không, ngươi còn có lương tâm không?
Ta thấy ngươi không phải đệ tử của Thần Tiêu Thánh chủ, ngươi là truyền nhân của Bích Liên Thiên tôn đi!
Thẩm Thiên vẫn tiếp tục định giá.
Mà trái tim của Kim Vũ đã hoàn toàn sụp đổ.