Chương 311 Ngươi nói với ta đây là Trúc Cơ kỳ à? (2)
Thẩm Thiên dùng hữu tâm tính vô tâm nhanh chóng phát hiện ra một con Huyết Ma đang chợp mắt ở cửa một huyệt động trong hẻm núi.
Con Huyết Ma này cao mười mấy trượng, tiếng ngáy như sấm khiến những viên đá vụn bên cạnh cũng phải run lên.
Cơ thể nó có màu đỏ hơi mờ, có thể lờ mờ nhìn thấy từng bóng người và... bóng chim trong bụng nó.
Từng cái bóng đều bị một sợi dây thừng đỏ buộc lại, rơi vào trạng thái hôn mê và rõ ràng đã mất đi sức chống cự.
“Đây là Huyết Ma sao?”
Thẩm Thiên như suy nghĩ gì đấy: “Quái vật Nguyên Anh kỳ đúng là không dễ giết.”
Dù sao trước nay yêu thú mạnh nhất mà Thẩm Thiên dựa vào thực lực bản thân đánh giết chẳng qua chỉ có Phược Tiên đằng Kim Đan kỳ thôi.
Nguyên Anh kỳ mạnh hơn trên cơ bản đều nhờ vào công kích kiếm linh trong Kiếm Chủ lệnh, nhưng trên chiến trường thượng cổ này thì lại không dùng được.
Thẩm Thiên không đủ kinh nghiệm chiến đấu thì có thể đối phó được Huyết Ma này không, điều này hắn thật sự không hề nắm chắc.
Quan trọng nhất là, trong lòng Thẩm Thiên luôn cảm thấy Huyết Ma cốc này không đơn giản, có thể không chỉ có một con Huyết Ma.
Cho nên biện pháp tốt nhất là mau chóng giải quyết con Huyết Ma này sau đó đưa mọi người rời đi.
Ở lại càng lâu có thể sẽ càng nguy hiểm!
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên lặng lẽ thu liễm khí tức đi vòng ra đằng sau Huyết Ma.
Không thể không nói, Tân Hỏa Kinh kết hợp với mặt nạ lông phượng hiệu quả thu liễm khí tức đúng là vô địch.
Đối mặt với con Huyết Ma vẫn đang ngủ gật, Thẩm Thiên chậm rãi lấy Linh Khí Bích Thủy kiếm ra.
“Hãy xem Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật của ta đây!”
Trong lòng Thẩm Thiên thầm hét lên, toản thân tản ra khí thế kiếm đạo vô cùng bá đạo... khụ khụ, có một không hai, vút thẳng trời cao.
Tóc của hắn không gió mà bay, bị khiếm khí mênh mông làm cho bay múa.
Một đạo kiếm khí huyết sắc sáng chói dài chừng mấy tượng từ trong Bích Thủy Kiếm bắn ra, chặt xuống đầu con Huyết Ma kia.
Ồ?
Con Huyết Ma đột nhiên mở mắt ra.
Nó cảm nhận được sự uy hiếp từ sau mông truyền đến!
Đáng ghét, có kẻ địch lén đến sờ mông bổn ma, giảo hoạt quá!
Huyết Ma vội vàng xoay đầu lại, chuẩn bị nuốt kẻ đánh lén to gan này vào trong bụng!
Đáng tiếc kiếm của Thẩm Thiên quá nhanh, khi Huyết Ma quay đầu lại thì kiếm khí huyết sắc sáng chói kia đã chém lên cổ nó.
Phập!
Lực cản cường đại từ trên thân Bích Thủy Kiếm truyền đến.
Đầu của Huyết Ma kia như nhìn giống dịch thể huyết sắc nhưng lực phòng ngự lại tương đối kinh người.
Trong nháy mắt Bích Thủy Kiếm chém lên cổ Huyết Ma nó như bị dính chặt, cả thanh kiếm đều bị hút vào trong huyết dịch.
“Cuối cùng cũng đến rồi sao?”
Trong chỗ tối, đôi mắt đen dưới hắc bào sáng lên.
Hắn ta nhìn Thẩm Thiên với ánh mắt nghiền ngẩm, tự lẩm bẩm: “Lại còn dở trò đánh lén nữa à?”
“Đáng tiếc, tuy Huyết Ma nhìn như được cấu tạo từ máu nhưng lực phòng ngự không dễ dàng công phá như vậy đâu...”
Hắc Nguyên còn chưa nói xong thì đã thấy quang mang kiếm khí màu đỏ ngòm trong tay Thẩm Thiên phóng đại chém Huyết Ma thành hai khúc.
Đầu lâu màu máu to lớn từ trên người Huyết Ma rớt xuống khiến mặt đất bị chấn động run lên ba lần.
Bích Thủy Kiếm trong tay Thẩm Thiên sau khi chặt đứt cơ thể Huyết Ma vẫn chưa dừng lại mà còn tiếp tục xắn ra kiếm hoa bốn mươi mét rạch bụng Huyết Ma.
Xoẹt xoẹt!
Sau khi đầu bị chém rơi, lực phòng ngự của Huyết Ma hình như giảm xuống rất nhiều.
Kiếm của Thẩm Thiên dễ dàng rạch được bụng nó, mổ ra một lỗ hổng lớn dài mười mấy mét.
“Vạn Kiếm Quy Tông!”
Khóe miệng Thẩm Thiên nhếch lên sau lưng lờ mờ ngưng tụ ra dị tượng Bạch Hổ Khiếu Thương Khung.
Hắn dùng ngón tay làm kiếm, trong chốc lát hàng trăm ngàn đạo Canh Kim Thần Lôi hoa thành kiếm khí đâm vào bụng Huyết Ma.
Phập...
Phập phập...
Phập phập phập...
Từng sợi dây thừng màu máu bị chặt đứt, tất cả những người trong bụng Huyết Ma đều được đỡ đẻ thành công... khụ khụ, được cứu ra.
À, không phải đều là người.
Còn có cả một con chim đang chậm rãi tỉnh lại.
Kim Vũ sau khi tỉnh lại mở to mắt liền sững sờ nhìn Thẩm Thiên.
Không phải bổn điêu đã bị Huyết Ma Nguyên Anh kỳ bắt sao? Sao lại được cứu ra? Khốn nạn, sao lại được Thần Tiêu Thánh tử cứu cơ chứ?
Không!
Vì sao người cứu ta lại là hắn? Giờ thân mang ơn cứu mạng, sau này bảo ta phải đối mặt với tên đó như thế nào đây?
Kim Vũ khó xử, mặc dù từ nhỏ hắn ta đã kiêu ngạo, hung ác nhưng cũng là con chim ngoan biết có ơn tất báo.
Lần này hắn ta đã chịu rất nhiều nhục nhã ở chiến trường thượng cổ, hắn ta coi Thẩm Thiên như kẻ thù!
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo, một ngày nào đó bổn điêu sẽ vượt mặt Thẩm Thiên.
Đến lúc đó, nhất định bổn điêu sẽ giẫm Thẩm Thiên dưới chân, sỉ nhục hắn, xé từng miếng thịt hắn!
Vốn đây là suy nghĩ trong lòng Kim Vũ nhưng hôm nay hắn ta lại được Thẩm Thiên cứu!
Vậy thì ngượng quá đi!
Mặc dù Kim Vũ biết, chủ yếu tên này cứu các sư huynh đệ Thần Tiêu thánh địa, cứu hắn ta chỉ là tiện tay thôi.
Nhưng đây không phải cái cớ để Kim Vũ lấy oán trả ơn, Thiên Bằng Thần tộc có khí khái của Thần tộc, không thể khinh thường được!
Kim Vũ nhìn Thẩm Thiên, nhìn hắn đang cứu đệ tử các môn phái tu tiên, trên mặt dần lộ vẻ phức tạp.
Hắn ta, đang rất phân vân!
Tuy nhiên lúc này trong lòng phân vân nhất không phải Kim Vũ mà là Hắc Nguyên đang nấp trong bóng tối kia.
Hắc Nguyên nhìn Thẩm Thiên hai kiếm đã chém chết Huyết Ma mà cằm suýt rơi xuống đất, đây là Huyết Ma Nguyên Anh kỳ đấy!
Tà Linh giáo bọn hắn đã tốn cái giá rất lớn mới khiến Hắc Nguyên thu phục được một con Huyết Ma Kim Đan kỳ ở chiến trường thượng cổ, sau đó thăng cấp lên Nguyên Anh kỳ.
Cho dù đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chắc chắn Huyết Ma cũng không thể dễ dàng bị công phá phòng ngự, càng sẽ không bị chặt đầu.
Nhưng trước mặt Thần Tiêu thánh địa Thẩm Thiên, phòng ngự của Huyết Ma lại bị phá trong nháy mắt!
Nói cách khác, uy lực một kiếm kia của Thẩm Thiên đã có thể so với Nguyên Anh kỳ!
Vẻ mặt Hắc Nguyên đầy ghen tỵ, chẳng phải đã nói trong chiến trường thượng cổ, tu vi người lịch luyện đều sẽ bị áp chế từ Trúc Cơ kỳ trở xuống sao?
Ngươi bảo đây mà là Trúc Cơ kỳ đấy à?