Chương 316 Hay là, dĩ hòa vi quý đi! (2)
Sau khi Khổng Mộng thu hoạch được Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang và Ngũ Sắc Thần Quang phiến thì đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Biểu hiện của hai người khi đối mặt với Huyết Ma khiến vị Thiếu điện chủ của Tà Linh giáo kia cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Đều là nhân vật trọng tâm của thế lực cấp thánh địa mà sao chênh lệch lớn vậy chứ?
Có đám này tồn tại, Thánh giáo thật sự có ngày quật khởi sao?
Sao hắn ta bỗng nhiên cảm giác hình như Thánh giáo không có tương lai gì thì phải.
Thẩm Thiên không biết suy nghĩ trong lòng mọi người, lúc này sự chú ý của hắn đã dồn hết lên người ba con Huyết Ma kia.
Nói thật ra thì thôi động Ngũ Lôi Thần Thú giáp bạo khí chiến đấu được coi như trạng thái chiến đấu đỉnh phong nhất của Thẩm Thiên trong tình huống không có Thiên Tru kiếm rồi.
Ở trong trạng thái này, Thẩm Thiên phải tiêu hao vô cùng đáng sợ, cho dù hắn lợi dụng Phệ Tiên đằng hấp thu một lượng lớn pháp lực linh khí của sáu người Tà Linh giáo thì cũng không đủ.
Chỉ ba chùy đơn giản như vậy đã đủ để pháp lực trong người Thẩm Thiên tiêu hao hết bốn phần.
Hơn nữa Thẩm Thiên duy trì trạng thái bạo lôi bạo khí của Ngũ Lôi Thần Thú giáp và Hỗn Nguyên Lôi đình, từng giây đều đang tiêu hao nguyên khí.
Hắn không thể kéo dài thêm nữa, nhất định phải công kích trái tim của ba con quái vật kia.
Thẩm Thiên nhìn thương thế đang nhanh chóng được khôi phục của ba con Huyết Ma kia, trên mặt lộ sát ý hiếm thấy.
Những con Huyết Ma này trải qua những năm tháng bị sát khí của chiến trường thượng cổ này thấm nhiễm, chúng đã không còn thần trí nữa mà chỉ biết giết chóc.
Đối mặt với loại quái vật này, chỉ có thể giết chết!
Thẩm Thiên thu hồi Tử Kim chùy vào trong Thương Minh giới, hai tay bắn ra một sợi dây leo dài màu phỉ thúy.
Dây dài chậm rãi kéo căng ra, chất lỏng màu trắng bạc đang bám trên dây leo giống như thanh trường kiếm màu bạc vô cùng sắt bén.
Vù!
Cái bóng màu đỏ vàng xẹt qua hư không, cùng lúc đó xuất hiện trước mặt một con Huyết Ma.
Ánh mắt Huyết Ma lộ vẻ hung áp, ngực lại ngưng tụ ra huyết giáp, đột nhiên giơ tay đánh về phái Thẩm Thiên.
Quá chậm rồi!
Trong mắt Thẩm Thiên lóe lên tia tàn khốc, trong nháy mắt tránh được cự chưởng của Huyết Ma.
Phệ Tiên đằng trong tay phải được Trọng Thủy bám theo đang đâm vào vai Huyết Ma, bắn ra một mũi tên máu.
“Ha ha, không thể trong nháy mắt đánh tan cốt giáp và trái tim thì sẽ không thể nào giết được Huyết Ma!”
Lúc này khí tức Hắc Nguyên vô cùng yếu ớt nhưng vẫn kiên trì nhìn Thẩm Thiên chiến đấu.
Hắn ta mong chờ Thẩm Thiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị Huyết Ma giết chết.
Hắn ta nhìn chằm chằm Huyết Ma đang giơ tay lên lần nữa đánh về phái Thẩm Thiên.
Ngưng trong ánh mắt mong chờ của Hắc Nguyên, một chuyện khó tin khác đã nhanh chóng xảy ra, vì Huyết Ma.... ngã xuống rồi!
Đúng vậy, ngay lúc bàn tay của con Huyết Ma kia sắp đánh trúng Thẩm Thiên thì đã vô lực rơi xuống.
Huyết quang toàn thân nó nhanh chóng ảm đạm, sau đó cả người hóa thành bọt máu rồi sụp đổ.
Trong hư không, Thẩm Thiên chậm rãi thu hồi Phệ Tiên đằng trong tay phải, cuối sợi Phệ Tiên đằng đột nhiên cột thêm một hạt châu màu đỏ.
Đó chính là bổn nguyên sinh mệnh của Huyết Ma, Huyết Tinh Châu.
Đối với yêu tộc mà nói, Huyết Tinh Châu này chính là thuốc bổ hoàn mỹ nhất.
Sau khi luyện hóa Huyết Tinh Châu, yêu tộc có thể chiết xuất ra huyết mạch bản thân, tăng cường thực lực chính mình.
Nếu may mắn thậm chí có thể có cơ hội thực tỉnh huyết mạnh Thần Thú thượng cổ, có thể gọi là chí bảo có tiền cũng không mua được!
Vốn đối mặt với cường địch, Huyết Ma lúc nào cũng ngưng tụ cốt giáp phòng ngự vị trí trái tim, nếu nó có vỡ vụn thì vẫn có thể lập tức ngưng tụ cốt giáp mới.
Cho dù Thẩm Thiên dùng Bích Thủy Kiếm, điều khiển kiếm khí Thiên Tru kiếm thì cũng khó vừa phá được cốt giáp vừa đâm nát trái tim.
Nhưng suy nghĩ của Thẩm Thiên xoay chuyển, sau khi đưa Phệ Tiên đằng chui vào trong cơ thể Huyết Ma liền quẹo thẳng vào tim.
Sự thật chứng minh biện pháp này quả nhiên hữu hiệu, Phệ Tiên đằng phối hợp với Nhất Nguyên Trọng Thủy đúng là có thể xưng không gì không phá được!
Thẩm Thiên tùy tiện đâm xuyên vào phòng ngự bả vai của Huyết Ma, sau đó không ngừng đưa Phệ Tiên đằng đi thẳng vào vị trí tim Huyết Ma rồi đâm xuyên nó.
Mặc dù thực lực Huyết Ma mạnh mẽ, công kích, phòng ngự, tốc độ đều tương đối cường hãn, sức khôi phục càng là có thể xưng bug.
Nhưng trí lực của nó thì còn chẳng bằng đứa trẻ lên ba, hoàn toàn chiến đấu dựa vào bản năng.
Tuy nhiên chỉ cần nó ngưng tụ cốt giáp ở vị trí xung quanh tim thì sẽ không có sơ hở nữa.
Đương nhiên, biện pháp này Thẩm Thiên sẽ không nói cho Huyết Ma.
Mà với trí thông minh của Huyết Ma thì cũng chẳng thể nào hiểu được.
“Quả nhiên có thể thực hiện.”
Khóe miệng Thẩm Thiên nhếch lên, xuất hiện trước mặt Huyết Ma thứ hai.
Hắn tùy tiện né tránh đòn tấn công vụng về của Huyết Ma, Phệ Tiên đằng đột nhiên đâm vào nách Huyết Ma.
Phập!
Máu me tung tóe, một viên Huyết Tinh Châu lóe ra u quang bị Thẩm Thiên lấy ra, con Huyết Ma kia cũng vỡ nát.
Miểu sát!
Lại là miểu sát!
Mọi người nhìn Thẩm Thiên liên tục chém giết hai con Huyết Ma cấp Nguyên Anh kỳ như chém dưa thái rau trong thời gian một chén trà thì ánh mắt đều ngây ra.
Thần Tiêu Thánh tử có phải người không?
Trúc Cơ kỳ giết Nguyên Anh kỳ mà có thể miểu sát sao?
Như vậy thì bảo những kẻ khổ tu mấy trăm năm mới Kết Anh làm sao chịu nổi?
Kim Vũ vẫn nhờ chiến đao hoàng kim chống đỡ nhưng lúc này quả thật y thấy trong lòng rất mệt mỏi.
Khốn kiếp!
Vất vả lắm mới cùng tên Thẩm Thiên này kề vai chiến đấu con như miễn cưỡng vớt lại nửa ơn cứu mạng trước đó.
Vậy mà hắn lại cứu bổn điêu thêm lần nữa nhanh như thế, giờ bảo bổn điêu báo đáp thế nào đây? Không cách nào báo đáp được/1
Vốn còn định sau khi trả được ơn cứu mạng này sẽ nghĩ cách đánh bại hắn.
Dù sao đợi sau khi y rời khỏi chiến trường thượng cổ tu vi hoàn toàn khôi phục thì y tự tin có thể ỷ lớn hiếp nhỏ, dựa vào tu vi áp chế Thẩm Thiên.
Nhưng lúc này, Kim Vũ nhìn Thẩm Thiên giết tất cả Huyết Ma này như chém dưa thái rau thì trong lòng liền sợ hãi.
Cho dù thật sự có thể rời khỏi chiến trường thượng cổ thì bổn điêu có thể đánh bại được tên biến thái này sao?
Sao mình thấy gan chim của mình, hơi bé đi rồi thì phải!
Hay, cứ dĩ hòa vi quý đi thì hơn!