← Quay lại trang sách

Chương 317 Dùng kiêu ngạo đối phó kiêu ngạo! (1)

Ầm!

Con Huyết Ma cuối cùng bị Phệ Tiên đằng xuyên thủng.

Sau khi Huyết Tinh Châu bị móc ra, nhục thân Huyết Ma sụp đổ, hóa thành mưa máu đầy trời.

Hỏa vũ xung quanh người Thẩm Thiên dần dần tiêu tán, lôi đình cũng thu liễm dần không thấy đâu, người từ trên không trung cũng chậm rãi đáp xuống.

Trong giây lát ngắn ngủi, bốn Huyết Ma trong sơn cốc bị quấn ở cuối dây leo của Thẩm Thiên.

Huyết Ma cốc lớn như vậy lập tức im ắng, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Thẩm Thiên.

Áo trắng như tuyết của hắn chưa từng dính một vệt máu, ánh sáng của Thương Minh giới lấp lóe, lấy ra một bình bạch ngọc.

“Đây là Niết Bàn Thánh Dịch, là do Phệ Tiên đằng Độ Kiếp kỳ Niết Bàn biến thành, có thể trị vết thương đại đạo, bổ sung bản nguyên sinh mệnh.”

Thẩm Thiên tiện tay ném bình ngọc cho Kim Vũ, cười nói: “Ở đây có mười cân, đủ cho ngươi chữa thương.”

Kim Vũ nhận Niết Bàn Thánh dịch, nét mặt phức tạp, sao tên này tốt bụng thế?

Thẩm Thiên thấy mặt Kim Vũ đầy nghi ngờ thì bất đắc dĩ nói: “Nếu ngươi chết rồi thì bổn Thánh tử biết tìm ai đòi nợ?”

Kim Vũ: “...”

Thẩm Thiên tiếp tục nói: “Còn nữa, thanh chiến đao hoàng kim này bị ngươi làm nứt rồi, chiến giáp hoàng kim cũng bị mòn rồi. Những thứ này cũng sẽ do ngươi bồi thường.”

Kim Vũ: “...”

Thẩm Thiên tiện tay vứt một giới chỉ cho Kim Vũ: “Đây là giới chỉ của ngươi, quy ra hai trăm vạn linh thạch là được, tổng số tiền ngươi phải bồi thường cho bổn Thánh tử là năm ngàn hai trăm vạn linh thạch!”

Dứt lời, Thẩm Thiên lại nói: “Không cần phải trả gấp gáp đâu, đợi khi nào tích cóp đủ hẵng trả cũng được, nhưng phải có tiền lời đấy.”

Kim Vũ ngơ ngác nhìn Thẩm Thiên quay người rời đi, cả mình chim đều sửng sốt, đây là chuyện quái gì vậy?

Trả chiến đao hoàng kim và chiến giáp hoàng kim cho ta, cộng thêm giới chỉ, quy ra tiền là hai trăm vạn linh thạch?

Chỉ riêng chiến đao hoàng kim này, dù có nứt rồi thì cũng đâu chỉ chút tiền ấy chứ?

Huống hồ còn cả chiến giáp hoàng kim, đây là linh khí cực phẩm đấy, hai trăm vạn linh thạch thì mua được cọng lông à?

Đợi đã, Kim Vũ nhìn về phía bóng dáng đang rời đi của Thẩm Thiên, đột nhiên hiểu ra gì đấy.

“Tức là tên này đang cho bổn điêu một bậc thang để bước xuống, muốn bắt tay giảng hòa với ta sao?”

Kim Vũ nhìn Niết Bàn Thánh dịch trong tay, y nở nụ cười đắc ý: “Coi như ngươi thức thời!”

Cũng được, nể tình tiểu tử ngươi hiểu chuyện như vậy, bổn điêu nể mặt ngươi, sau này không trấn áp ngươi nữa.

Kim Vũ mở nắp bình bạch ngọc uống từng ngụm Niết Bàn Thánh dịch lớn, khôi phục nguyên khí.

Năng lượng bản nguyên sinh mệnh mênh mông theo chất lỏng màu trắng bạc được Kim Vũ thôn phệ, luyện hóa, tràn đi khắp toàn thân Kim Vũ.

Khí tức của y nhanh chóng cường thịnh.

Chiến ý trên người một lần nữa tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, Kim Vũ hăng hái, nhìn Thẩm Thiên cười lạnh nói: “Thẩm Thiên, ngươi không khỏi quá coi thường người khác rồi đấy.”

“Chỉ năm ngàn hai trăm vạn linh thạch thôi mà, Kim Vũ ta chưa đến mức quỵt nợ khất nợ đâu!”

“Trong vòng ba tháng, ta sẽ gom góp đủ linh thạch đưa đến Thần Tiêu thánh địa ngươi!”

“Trên chiến trường lần này đánh chưa đã, sau này nếu có cơ hội, đợi sau khi ngươi Kết Đan, chúng ta tái chiến một trận!”

Thẩm Thiên dừng bước, quay đầu, cười nói: “Vậy được, tơi khi nào ta Kết Đan sẽ đi Khổng Tước Thần tộc, tiện thể tìm ngươi luôn.”

Trên trán Kim Vũ toát mồ hôi lạnh: “Khụ khụ, vậy... vậy chúng ta một lời đã định, đến lúc đó nếu ngươi chiến bại, ta tha cho ngươi một mạng!”

“Được, nếu ngươi chiến bại, bổn Thánh tử cũng tha cho ngươi một mạng!”

Khóe miệng Thẩm Thiên hơi nhếch lên, EQ của hắn rất cao, sao hắn không nhận ra tiểu tử Kim Vũ này giờ đang nghỉ gì.

Con chim kiêu ngạo này chẳng qua chỉ là con vịt chết mạnh miệng thôi!

Đợi bổn Thánh tử Kết Đan thành công đến ứng chiến chỉ e y sẽ “mất liên lạc” ngay!

Có điều cũng không quan trọng!

Kiểu sống chết vẫn kiêu ngạo này là dễ lừa gạt nhất, từ đầu đến chân thẳng như ruột ngựa, căn bản chẳng biết âm mưu quỷ kế gì.

Cách tốt nhất để đối phó với kẻ kiêu ngạo chính là kiêu ngạo hơn cả y!

Giờ có cơ hội để biến tên này thành rau hẹ thu hoạch mỗi ngày thì Thẩm Thiên chẳng có lý do gì để từ chối cả!

Dù sao mổ gà lấy trứng hay cho ăn cỏ vắt sữa, Thẩm Thiên vẫn biết nên chọn cái nào.

Thương Minh giới lại lóe lên tia sáng, một cỗ quan tài xuất hiện trên mặt đất.

“Đây là hài cốt tiền bối Kim Sí Đại Bằng tộc các ngươi, nghe Khổng Mộng tiên tử nói là chết trong trận chiến chống Tà Linh ngoại vực thời thượng cổ.”

“Ông ấy là anh hùng thật sự, không nên phơi thây chiến trường, Kim Vũ ngươi đem ông ấy về Kim Sí Đại Bằng tộc hậu táng đi!”

Sau khi Kim Vũ nhìn thi thể trong quan tài, cảm nhận được khí tức cùng nguồn gốc với mình, Kim Vũ trầm mặc không nói.

Một lúc sau, y nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thiên, lớn tiếng nói: “Nhân tình này, bản tộc nợ ngươi!”

Thẩm Thiên không hề dừng bước, có điều khóe miệng lơ đễnh nở nụ cười.

Sau này có thể hưởng xía thêm một người... chim nữa rồi!

Đắc ý...

...

Xử lý xong vấn đề Kim Vũ, tiếp theo là sáu người của Tà Linh giáo.

Thẩm Thiên nhìn gương mặt đầy vẻ hoài nghi nhân sinh của Hắc Nguyên, Hắc Kim, Hắc Mộc, Hắc Thủy, Hắc Hỏa và Hắc Thổ, trên mặt lộ tia mong chờ.

Hắn lột hết áo đen bí bảo, mặt nạ đặc biệt trên người sáu người xuống.

Những trang bị này đều có hiệu quả che giấu khí tức, đều là tồn tại cực hiếm trong các pháp bảo cùng bậc, giá trị tuyệt đối không thấp.

Huống hồ, trên tay sáu người đều mang theo giới chỉ trữ vật, trong đó có chứa tài sản của bọn hắn!

Bởi vậy câu “lục soát một tòa thành không bằng tiêu diệt một đội người” không phải nói đùa.

Hắn tùy ý thu hết sáu giới chỉ trữ vật này vào trong Thương Minh giới, trở về sẽ sắp xếp lại sau.

Thẩm Thiên bình tĩnh nhìn Hắc Nguyên: “Các ngươi đều là người của Tà Linh giáo à? Lần này lén đến chiến trường thượng cổ là có âm mưu gì?”