← Quay lại trang sách

Chương 319 Dùng kiêu ngạo đối phó kiêu ngạo! (2)

Thẩm Thiên nói: “Chư vị, ban nãy Trương sư đệ nói không phải không có lý.”

“Mặc dù sáu giáo đồ Tà Linh giáo đã sa lưới, nhưng không ai có thể biết trên chiến trường còn giáo đồ Tà Linh giáo khác không.”

“Bởi vậy, vì lý do an toàn, Thẩm mỗ đề nghị các vị tốt nhất vẫn nên dùng lệnh bài nhắc nhở các đệ tử quý phái lúc lịch luyện phải luôn chú ý cẩn thận.”

“Nếu không chắc chắn có thể tự vệ được thì tốt nhất nên kết thúc thí luyện đi!”

Mặc dù rất nhiều đệ tử tiên môn trên đỉnh đầu đều hiện hình ảnh cơ duyên nhưng Thẩm Thiên biết mình không thể nào thu hoạch hết được.

Hơn nữa Thẩm Thiên cũng không phải loại người máu lạnh đem mạng sống người ta ra đùa. Hắn thật sự không biết trên chiến trường này có còn giáo đồ Tà Linh giáo không.

Bởi vậy tuân theo bản tâm, Thẩm Thiên sẽ nhắc nhở những người khác trên chiến trường, nếu không nắm chắc thì mau rời đi sớm một chút.

Dù Thẩm Thiên có thần thông quảng đại mấy cũng không thể bảo vệ được tất cả mọi người trên chiến trường, điều này rất phi thực tế.

Còn về chuyện những người khác có nghe thời khuyên nhay không thì không liên quan gì đến Thẩm Thiên.

Người cứ nhất định phải tìm đường chết thì không ai có thể cứu.

...

Lời của Thẩm Thiên khiến mọi người trong sơn cốc suy nghĩ sâu xa, niềm vui vì được cứu giúp lập tức vơi đi không ít.

Đúng vậy!

Mặc dù đã bắt được sáu tên Tà Linh giáo nhưng không ai biết trong bóng tối có còn Tà Linh giáo nào khác ẩn nấp không?

Lần này giáo đồ Tà Linh giáo muốn dụ Thẩm Thiên phát huy thực lực nên mới cố ý truyền tin thần niệm để lộ tin tức dụ Thẩm Thiên mắc câu.

Nhưng lần sau thì sao?

Nếu giáo đồ Tà Linh giáo không ra tay với đệ tử Thánh tử, hoặc là lúc ra tay đã hoàn toàn phong tỏa thần niệm, giam cầm mọi người rồi mới diệt sát thì sao?

Đến lúc đó, không phải sẽ chết uổng sao?

Dù những đệ tử này ngông cuồng mấy cũng không nghĩ rằng mình có thể dùng tu vi Trúc Cơ kỳ đối phó Huyết Ma Nguyên Anh kỳ.

Trong lúc nhất thời, không ít đệ tử trong Huyết Ma cốc đều hơi cảm thấy hối hận.

Biết trước như vậy ban nãy khi Thẩm Thiên hỏi có ai bằng lòng áp giải giáo đồ Tà Linh giáo thì họ đã mở miệng xung phong rồi.

Khi đó đi, chẳng những rời khỏi nơi thị phi này, hơn nữa còn được Thẩm Thiên tặng quà, vậy chẳng phải lời to rồi sao!

Mẹ kiếp!

Cái tên Trương Tam kia đúng là ma lanh!!!

Trong lúc nhất thời, trong lòng đám đệ tử trong Huyết Ma cốc tràn đầy tiếc nuối và hối hận.

Thần Tiêu Thánh tử cho một cơ hội quá giá như vậy mà lại bỏ lỡ!

Mọi người nghĩ gì lúc này Thẩm Thiên không hề quan tâm.

Những gì cần nói hắn đã nói rồi, với những kẻ vòng sáng xanh hắn cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Thẩm Thiên chân đạp lên Bích Thủy Kiếm, ngự kiếm bay khỏi Huyết Ma cốc, lao về phía Thánh Long sơn cốc, Khổng Mộng và Kim Vũ đều đi theo bên cạnh hắn.

Hai người nhìn Thẩm Thiên, vẻ mặt rất phức tạp, đặc biệt là Kim Vũ.

Đến giờ y vẫn chưa thể hiểu được quan hệ giữa mình và Thẩm Thiên rốt cuộc là bằng hữu, kẻ địch hay đối thủ?

Tuy nhiên, tên nhân loại này cũng không đáng nghét lắm.

Khổng Mộng nhìn Thẩm Thiên: “Đạo huynh, huynh không định rời khỏi chiến trường sao?”

Thẩm Thiên lắc đầu, hắn nhìn vào sâu trong chiến trường thượng cổ, mỉm cười nói: “Vẫn chưa tới lúc rời đi.”

“Ta cảm thấy sâu trong chiến trường này có một giọng nói đang gọi ta, giống như có cơ duyên gì đó đang triệu hoán.”

“Nói ra chắc mọi người không tí, trực giác của Thẩm mỗ rất chính xác, gần như chưa từng sai bao giờ.”

Thẩm Thiên nhìn gương mặt nửa tin nửa ngờ của Khổng Mộng và Kim Vũ, nhẹ nhàng cười nói.

“Thế nào, hai vị có hứng cùng Thẩm mỗ mạo hiểm không?”

Thẩm Thiên đang mời Khổng Mộng và Kim Vũ cùng lịch luyện!

Thậm chí còn tiết lộ với hai người bí mật lớn như vậy!

Cả Khổng Mộng và Kim Vũ đều cảm nhận được sự chân thành trong câu nói của Thẩm Thiên nên hơi thất thần.

Xưa nay giữa nhân tộc và yêu tộc luôn có khúc mắc, chỉ vì trận hạo kiếp vạn năm trước nên mới miễn cưỡng hòa giải.

Trong mắt vị Thần Tiêu Thánh tử này, nhân yêu thật sự không khác gì nhau, thật sự có thể trở thành đồng bọn tin tưởng lẫn nhau sao?

Ngoài chiến trường thượng cổ, một con giáp trùng đỏ đen bay qua.

Nó phe phẩy cánh với tốc độ cực nhanh, mau chóng lao ra khỏi chiến trường đáp xuống một hoang cốc.

Trong hoang cốc này có ba người áo đen đang ngồi xếp bằng.

Giáp trùng đáp xuống trong tay một người áo đen, ba động thần niệm lờ mờ truyền ra từ bên trong.

Sắc mặt người áo đen dưới mặt nạ thay đổi, nói: “Không hay rồi, Thiếu điện chủ bị Thần Tiêu Thánh tử bắt đi rồi!”

“Sao có thể như vậy được? Điện chủ đã ban cho Thiếu điện chủ sáu viên “Thánh Huyết đan”, đủ để thu phục sáu con Huyết Ma cấp Nguyên Anh kỳ mà.”

“Trên chiến trường này, đáng lẽ Thiếu điện chủ đã đủ trở thành tồn tại vô địch mới đúng!”

“Không phải những thánh địa này đã thu thập được tin tức gì bên bố trí trước cạm bẫy không?”

“Mau báo lại cho điện chủ! Dù sao chuyện kia cũng không được phép xảy ra sơ suất1”

Ba người áo đen cùng đứng bật dậy, cơ thể khẽ động biến mất khỏi hoang cốc.

...

Đông Hoang, Thái Hư thánh địa, Thánh Tử phong.

Đây là nơi bế quan của Thái Hư thánh tử, bình thường không có khách khứa lui tới.

Vì tất cả các thiên tài của Đông Hoang đều biết, Thái Hư thánh tử xưa nay không thích qua lại với người khác.

Nhưng có lời đồn, vị tuyệt đại thiên kiêu xếp thứ tư trên bảng xếp hạng Kim Đan Đông Hoang này có thực lực thâm bất khả trắc.

Sở dĩ hắn ta không lọt vào ba thứ hạng đầu của bảng Kim Đan kỳ chỉ vì Thái Hư thánh tử Vương Thần Hư là người khiêm tốn, gần như không tranh đấu tỷ thí với người khác.

Hắn ta có Hư Không Thần Thể, chính là một trong những thần thể chí cường trong truyền thuyết nhưng cũng là một loại thể chất bị nguyền rủa.