Chương 320 Tháp từ Tiên giới rơi xuống (1)
Tương truyền thiên kiêu có được loại thể chất này mặc dù có thể điều khiển được sức mạnh cường đại của hư không nhưng phải trả cái giá lớn bằng thọ nguyên.
Mỗi lần Vương Thần Hư dựa vào Hư Không Thần Thể để thi triển kỳ ảo “Thái Hư Đế kinh” đều sẽ tiêu hao thọ nguyên của bản thân, có thể gọi là khắc mệnh!
Thậm chí cho dù không đánh nhau với người khác, người sở hữu Hư Không Thần Thể có thọ nguyên ngắn hơn nhiều so với tu tiên giả cùng giai bình thường, tất cả đều có mệnh chết yểu.
Vì vậy Vương Thần Hư luôn trốn tránh, chiến tích không huy hoàng, thua xa Tề Thiếu Huyền, Khổ Đa và Phương Thường.
Tuy nhiên có rất nhiều người tin rằng, nếu toàn lực đấu một trận, có lẽ Vương Thần Hư không kém gì Tề Thiếu Huyền!
Dù sao vạn năm trước, lúc vị Hư Không Thần Thể kia thiêu đốt sinh mệnh đấu với Tà Linh vực ngoại, sức mạnh thể hiện ra lúc ấy thật sự khiến người ta phải run rẩy.
Thời gian là vua, không gian là thần!
Sự cường đại của pháp tắc không gian là điều không thể nghi ngờ.
Nếu không bắt buộc thì chẳng ai dám đi trêu chọc các đời thần thể của Thái Hư thánh địa.
Dù bình thường bọn họ cũng đều có vẻ khiêm tốn, thành thật nhưng khi bị chọc vào thì sẽ liều mạng.
Haha, đúng là kiểu đồng quy vu tận.
Dì sao chân trần không sợ mang giày, đem mấy trăm năm sinh mạng của ta liều chết với mấy ngàn năm sinh mạng của ngươi vẫn lời to.
Trong Thánh Tử điện, hương trà lượn lờ...
Một vị nam tử áo trắng ngồi xếp bằng trong đại điện.
Ngũ quan hắn ta đoan chính tuấn tú, có điều sắc mặt tái nhợt, rõ ràng hai mắt còn có quầng thâm.
Bốn cô gái trẻ tuổi hầu hạ bên cạnh hắn ta đều mặc áo trắng phiêu dật xuất trần, lúc này đang ngâm linh trà cho nam tử.
Có thể thấy, đây không phải linh trà bình thường.
Trong trà được thêm vào những dược liệu quý giá như huyết sâm, hoàng tinh, linh táo, cẩu kỷ tử, hơn nữa đều thuộc loại trên ngàn năm, đều là hàng trân phẩm.
“Sư huynh, gần đây tên Tề Thiếu Huyền kia đi khiêu chiến khắp nơi đúng là quá phách lối!”
“Khiếu chiến tất cả các thiên kiêu trong thế hệ trẻ, bao gồm cả Nguyên Anh kỳ, hắn ta thật sự coi mình là vua không ngai à?”
“Đúng đấy, nếu không vì sư huynh chúng ta sức khỏe yếu thì danh xưng đứng đầu Kim Đan kỳ Đông Hoang căn bản không đến lượt tên đó!”
“Thần Hư sư huynh, lát nữa huynh uống nhiều Ngũ Bảo trà, dưỡng đủ tinh thần, nếu tên này dám đến thánh địa chúng ta khiêu chiến thì phải dập chết hắn!”
Nam tử áo trắng nghe thấy những lời đầy căm phẫn của bốn vị sư muội này thì dở khóc dở cười.
Tính tình mấy sư muội này sao mà nóng nảy thế không biết.
Còn dùng “Thái Hư Đế kinh” dập chết người ta, dù sao thì người hao tổn thọ nguyên cũng đâu phải các muội chứ.
Vương Thần Hư nhẹ nhàng nhấp một miếng trà, bất đắc dĩ nói: “Bốn vị sư muội, chớ có kích động, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.”
Bốn vị nữ tử áo trắng khẽ nói: “Sư huynh, huynh không thể mạnh mẽ lên được một chút à? Người ta sắp cưỡi lên đầu chúng ta rồi, không dập hắn còn đợi hắn đi ị sao?”
Vương Thần Hư: “...”
Phụ mẫu của bốn vị sư muội đúng là biết dạy khuê nữ quá!
Vương Thần Hư bất đắc dĩ nói: “Bốn vị sư muội Mai Lan Trúc Cúc, không phải là Tề Thiếu Huyền vẫn chưa khiêu chiến ta sao?”
Vừa dứt lời, ngoài Thánh Tử điện có một vị đệ tử Thái Hư cung kính chạy vào, nhìn Vương Thần Hư với ánh mắt hâm mộ.
Ngày ngày được bốn vị sư tỷ như hoa như ngọc vây quanh, cuộc sống của Thánh tử thật sự khiến người ta phải hâm mộ!
Có điều có hâm mộ thì cũng chẳng liên quan gì đến gã, gã chỉ là một đệ tử đưa tin thôi.
Hai tay đệ tử cung kính cầm một tấm chiến thiếp: “Thánh tử sư huynh, Tử Phủ Thánh tử Tề Thiếu Huyền hạ chiến thiếp với Thánh tử.”
Vừa dứt lời, bàn trà trước mặt Vương Thần Hư rầm rầm sụp đổ, một tiếng nổ vang lên trong điện.
“Đúng là dám khiêu chiến thật, Tử Phủ thánh địa hắn giờ bành trước thế sao? Sư huynh, dập hắn!”
“Dám bắt nạt sư huynh sức khỏe yếu ớt à? Chẳng lẽ hắn tưởng sư huynh là kẻ sợ chết sao?”
“Sư huynh, diệt Tề Thiếu Huyền, cùng lắm thì chúng ta giúp huynh dưỡng già!”
“Uy danh của Thái Hư thánh địa ta tuyệt đối không cho phép kẻ khác khinh nhờn, chiến!”
Vương Thần Hư cảm nhận được sự phẫn nộ của bốn cô gái sau lưng thì trán tứa mồ hôi.
Có bốn vị sư muội như thế này ngày ngày ở bên đổ thêm dầu vào lửa thì bổn Thánh tử lo gì không thọ tận người vong chứ!
Vì sao mấy thiên kiêu Đông Hoang này đều thích chém chém giết giết chứ? Sống yên ổn chẳng phải rất tốt sao?
Còn dập chết Tề Thiếu Huyền, cùng lắm là giúp ta dưỡng lão? Mẹ nó ta mới hai mươi thôi đấy!
Ngay cả đạo lữ còn chưa có, dưỡng lão con mẹ ngươi, khốn kiếp!
Được rồi, nên nghĩ cách chuồn đi thì hơn!
Ừm, mang sẵn nhiều trà dưỡng sinh một chút, có thể sẽ lay lắt được thêm hai năm.
Trong lúc thế giới bên ngoài đang nổi gió đổ mưa, nhóm Thẩm Thiên vẫn tiếp tục cuộc lịch luyện đơn giản nhưng tràn đầy nguy hiểm.
Lúc này, mọi người đã đi vào sâu chín trăm dặm trong chiến trường thượng cổ.
Đất nơi này có màu đỏ thắm, thỉnh thoảng còn có thể đụng phải vài cốt ma, Huyết Ma, sát ma cấp Kim Đan kỳ.
Có điều trước đội ngũ của Thẩm Thiên sức chống cự của những vong linh này thật sự quá yếu.
Sau khi dùng Niết Bàn Thánh dịch, Long Huyết Thảo và Kiếm Tâm quả tẩy lễ thăng cấp, thực lực ai nấy bên cạnh Thẩm Thiên đều tăng lên rất nhiều.
Dù là Thẩm Ngạo yếu nhất thì giờ tu vi cũng đã đạt tới Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, hơn nữa căn cơ còn cực kỳ vững chắc.
Dù gì thì Thập tam đệ cũng cho nhiều đồ tốt quá mà!
Còn cả đám Tống Phú Quý, Lưu Thái Ất lúc này thực lực cũng đều tương đối mạnh.
Khoảng hai ba người cùng phối hợp là có thể áp chế chém giết một con vong linh cấp Kim Đan kỳ rất nhanh.
Sức chiến đấu này thậm chí có thể so với những thiên kiêu nổi bật nhất cấp Trúc Cơ kỳ của các động thiên, phúc địa, thậm chí là thánh địa.
Đi thẳng một đường, chém giết một đường.
Thỉnh thoảng gặp mấy chục con vong linh cấp Kim Đan kỳ trở lên thì Khổng Mộng và Thẩm Thiên sẽ ra tay.