Chương 325 Cần trăm triệu chút linh khí! (1)
Đang nói bỗng nhiên Diệp Kình Thương như nghĩ đến điều gì: "Đúng rồi, con điêu ngu ngốc bên ngoài tháp kia có phải là người hâm mộ ngươi?"
Ngoài tháp, ngu ngốc?
Thẩm Thiên hỏi: "Tiền bối ngài nói con điêu này làm sao?"
Diệp Kình Thương phất tay áo nhẹ nhàng, một đạo ánh sáng trắng ngưng tụ trước mặt hai người.
Ánh sáng trắng kia giống như một mặt gương trong suốt, ở một bên gương là một con điêu dính đầy bụi đất.
Đúng vậy con điêu này chính là Kim Vũ.
Lúc này đôi cánh sau lưng của y đã mờ đi, cả người chim uể oải nằm trước tháp Chiến Thần.
Miệng của y liên tục nói: "Bản điêu đã nói mấy nghìn lần, ta là người hâm mộ Thẩm Thiên, phá tháp này có hiểu hay không!"
"Bản điêu đúng là người ngưỡng mộ Thẩm Thiên như nước cuồn cuộn không dứt, như sông Hoàng Hà nước chảy không đổi, ngươi dựa vào cái gì mà nghi ngờ tấm lòng của bản điêu!"
"Mau để bản điêu đi vào, bản điêu... Hứ, để bản điêu lấy hơi. Bản điêu muốn kề vai chiến đấu với Thẩm Thiên, ngươi không hiểu sao!"
Ha!
Trong lòng Thẩm Thiên khiếp sợ.
Kim Vũ ơi Kim Vũ, không nghĩ tới ngươi là người như vậy.
Ở trước mặt bản thánh tử ngươi còn ra vẻ ngạo kiều với bản thánh tử.
Hiện tại sau lưng bản thánh tử cứ vậy mà nói ra những lời không biết xấu hổ, tôn nghiêm của Kim Sí Đại Bằng tộc ngươi để ở đâu!
Thẩm Thiên hỏi: "Tiền bối, vì sao tất cả mọi người đều được đến tu luyện, chỉ có y bị cản lại?"
Diệp Kình Thương hừ lạnh vuốt râu: "Vốn là chỉ cần tìm được tháp thì đều là người có duyên với Chiến Thần."
"Nhưng tên bản điêu ngu xuẩn này thản nhiên xưng hô "tàn tháp", "phá tháp" với bản tháp đúng là vô lễ, càn rỡ không ra thể thống gì!"
"Nếu là bổn tọa thời trẻ thì không đập y một cái thật mạnh rồi đem nướng sao!"
"Thiên nhi, ngươi nói rõ ràng với bổn tọa rốt cuộc tên điêu ngu này có phải người hâm mộ của ngươi không?"
"Nếu không phải hiện tại bổn tọa sẽ trấn áp nó đi trả lại yên bình."
Thẩm Thiên: "..."
Thẩm Thiên thở dài nói: "Tiền bối, Kim Vũ là bạn bè ta nhưng lại thiếu ta một khoản nợ lớn."
Diệp Kình Thương như suy nghĩ điều gì: "Ha, là bạn bè cũng không sao, chú yếu là khoản nợ kia? Không thể giết được!"
Suy nghĩ một lát, Diệp Kình Thương vung thẳng tay áo tím: "Xem chiến đao và chiến giáp trên người điêu ngu này cũng không tệ, cho y cơ hội rèn luyện đi!"
Theo một đạo ánh sáng tím bên trong bí ẩn, cửa chính tháp Chiến Thần từ từ mở ra.
Ầm!
Tiên quang bảy sắc bên trong làm Kim Vũ cảm động đến nước mắt chảy ròng ròng.
"Bản điêu...cuối cùng bản điêu có thể vào trong tu luyện!"
"Chín ngày, tròn chín ngày chín đêm nha!'
"Bản điêu cũng sắp bị tẩy não rồi!"
Chùm sáng bảy màu bao phủ lấy tộc Vũ đưa y vào trong tháp.
Sau khi y mở mắt ra thì thấy mình đã xuất hiện trên một lôi đài.
Lôi đài này có phương viên vài trăm trượng, toàn thân phát ra tử sắc chói lóa, tỏa ra ánh sáng lung linh không thể phá vỡ.
“Kim điêu trẻ tuooir1”
“Hoan nghênh ngươi vào Chiến Thần Tháp, đã chuẩn bị sẵn sàn để nghênh đón khiêu chiến chưa?”
Giọng nữ thân thiện vang lên bốn phía lôi đài khiến người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân.
Trước mặt Kim Vũ chậm rãi xuất hiện từng đốm sáng đang không ngừng xoay tròn xung quanh y, tỏa ra từng điểm đạo vận.
Tay phải của y dâng lên một tấm bia cổ màu xanh cao chừng chín trượng năm thước, trên đó khắc rõ từng cái tên.
“Một: Hoang Thạch, tầng sáu Chiến Thần Tháp.”
“Hai: Bắc Trần Huyền, tầng năm Chiến Thần Tháp.”
“Ba: Diêu Vũ Tịch, tầng năm Chiến Thần Tháp.”
“Bốn: Sở Long Hà, tầng năm Chiến Thần Tháp.”
....
“Ba mươi mốt: Khổng Mộng, tầng bốn Chiến Thần Tháp.”
“Ba mươi hai: Thần Bắc Đẩu, tầng bốn Chiến Thần Tháp.”
“Ba mươi ba: Nhậm m Dương, tầng bốn Chiến Thần Tháp.”
...
Kim Vũ nhìn những chữ trên tấm bia không khỏi khựng người: “Bảng xếp hạng trên bia cổ này đại diện cái gì?”
Trên lôi đài, giọng nữ lại một lần nữa vang lên: “Đây là xếp hạng thiên kiêu đã tiến vào bổn tháp vượt qua ải trong vạn năm qua, tuyệt đối công bằng công chính.”
Tất cả những người đã tiến vào tháp này lịch luyện vạn năm qua đều được lưu danh trên bia cổ này sao?
Nói cách khách, trên này đều là thiên kiêu vnaj năm qua?
Bích Liên mà xếp thứ tư? Đáng ghét!
Kim Vũ thuận theo bảng xếp hạng chậm rãi đọc xuống dưới thì thấy xếp hạng kết thúc ở thứ hạng một trăm, không xếp hạng xuống dưới nữa.
“Sao chỉ có mình Khổng Mộng tiên tử nằm trong một trăm hạng đầu.”
“Thực lực Thẩm Thiên Thánh tử chẳng lẽ không thể xếp vào một trăm hạng đầu sao?”
Kim Vũ hơi không cam thâm, thốt lên.
Giọng nữ trong hư không hơi khựng lại, giải thích tiếp: “Khảo nghiệm của hắn chưa bắt đầu, bảng xếp hạng này làm mới theo đúng tình hình thực tế, tuyệt đối công chính.”
Giọng nói vừa vang lên thì thấy xếp hạng đại diện cho Khổng Mộng hơi lấp lóe.
Ngay sau đó, tên Khổng Mộng ở vị trí thứ 31 biến mất, xuất hiện ở vị trí 12 của bảng xếp hạng.
“Thứ mười hai: Khổng Mộng, tầng năm Chiến Thần Tháp.”
Kim Vũ nhìn bảng xếp hạng không ngừng biến động, y không khỏi động lòng.
Đây là bảng xếp hạng theo tiêu chuẩn Tiên Khí, đại diện cho quyền uy công chính tuyệt đối.
Nếu có thể được lưu dnah trên tấm bia Chiến Thần này, thiên kiêu sau này tiến vào tháp chẳng phải đều có thể chiêm ngưỡng bổn điêu sao?
Thực lực Khổng Mộng tiên thử đúng là áp đảo bổn điêu, nhưng nàng ta có thể xếp thứ mười hai, chắc bổn điêu xếp thứ ba mươi hoặc năm mươi không khó đâu nhỉ?
Giọng nữ trong hư không lại một lần nữa vang lên, từng tia sáng trên không cũng dần hiện ra từng hư ảnh, đang diễn hóa ra công pháp, chiến kỹ cao thâm.
Thậm chí Kim Vũ còn nhìn thấy một chùm sáng màu vàng đột ngột hiển hiện ra một môn truyền thừa Thiên Bằng tộc đã thất truyền từ lâu, Thiên Bằng Bác Long thuật.
“Tháp Linh, truyền thừa Thiên Bằng Bác Long thuật này có thật sao?”
Giọng nói hờ hững vang lên: “Truyền thừa Thiên Bằng Bác Long thuật, truyền thừa ba sao, nếu khiêu chiến thiên kiêu ba sao thành công thì có thể nhận được truyền thừa này.”
Khiêu chiến tam tinh thiên kiêu thành công thì có thể nhận được truyền thừa này?