Chương 333 Huyền m chi khí, sáu đạo luân hồi (2)
Khí Huyền m?
“Tinh hoa của nguyệt Nhật Nguyệt Tinh Hoa, là thứ đại bổ trong mắt rất nhiều yêu quái.
Hai mắt Diệp Kình Thương tỏa sáng: “Đây đúng là năng lượng vô cùng cực phẩm! Còn tốt hơn linh khí bình thường rất nhiều, ngươi biết ở đâu có sao?”
Thẩm Thiên gật đầu: “Lúc ta lịch luyện trên chiến trường thượng cổ đã đi qua một bình nguyên đặc biệt, nơi đó toàn là khí Huyền m, rất kỳ quái!”
“Ta nghi ngờ khu vực hạch tâm của bình nguyên đó có thể là đang phong ấn vật đại hung nào thời Thượng cổ.”
“Tiền bối người có thể xử lý được không? Nếu xử lý được ta có thể dẫn người đi xem, chia đều tạo hóa.”
Xử lý sao đây?
Diệp Kình Thương cười nhạo nói: “Những cô hồn dã quỷ trên chiến trường này còn chẳng đáng sợ bằng bổn tọa.”
Dứt lời Diệp Kình Thương nhẹ nhàng phẩy tay áo, ngón trỏ tay phải của Thẩm Thiên đột nhiên bay ra một giọt tinh huyết rót vào trong hư không.”
Một giây sau, toàn bộ hư không cũng bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.
Từng đạo hào quang màu tím dũng mãnh lao vào trong cơ thể Thẩm Thiên, cuối cùng thu liễm hết trong đan điền của Thẩm Thiên.
Bầu trời và mặt đất bị huyết sắc bao phủ lại xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên.
Còn tử tháp khổng lồ vốn cao ngàn trượng kia lúc này chỉ còn lại vài tấc đang xoay chầm chậm trong đan điền của Thẩm Thiên.
“Chờ một chút, tiền bối...”
“Khổng Mộng tiên tử, Liên Nhi, Quế bá bọn họ vẫn còn ở trong tháp đấy!”
Khóe miệng Thẩm Thiên giật giật, đồng bọn của hắn vẫn chưa ra sao Chiến Thần Tháp lại chạy vào trong bụng hắn rồi.
Sao giờ hắn cứ cảm thấy tất cả mọi người đều ở trong bụng bổn Thánh tử vậy?
Kỳ lạ.
Hư ảnh Diệp Kình Thương xuất hiện bên cạnh Thẩm Thiên, trong mắt mang theo kia kích động: “Yên tâm, giờ họ chưa ra ngoài được nên không thể xé rách bụng ngươi đâu.”
“Mau dẫn bổn tọa đi tìm khí Huyền m, thứ này là đồ tốt, còn được gọi là Thái m Chi Tinh đấy.”
“Đến lúc đó ngươi có thể giữ lại một ít, cho dù là nuôi nữ quỷ hay nuôi nữ yêu tinh đều có thể cho các nàng ấy ăn thỏa thích.”
Trên trán Thẩm Thiên tí tách mồ hôi, lão già này có sở thích đặc biệt thật đấy.
Có điều, đúng là có thể cân nhắc thu một ít kha cho Cửu Nhi.
Dù sao đã bào nha đầu này lâu như vậy rồi thì cũng nên cho nàng ta lại chút lợi lộc chứ.
Thẩm Thiên mang theo Chiến Thần Tháp trong bụng trên chiến trường đã không còn kiêng nể gì nữa.
Đùa à, dám không phục sẽ thẳng tay hút chết luôn.
Cho dù là có tà linh nào ngông nghênh ghê gớm từ nơi hạch tâm của chiến trường tới thì cùng lắm cứ lấy Chiến Thần Tháp ra.
Dù sao lão già kia từng nói tháp này còn có ba cơ hội miểu sát, có thể giết chết Chân Tiên cơ bà.
Đã bỏ tiền ra nuôi mà không dùng đến cũng phí.
Tuy nhiên vòng sáng của Thẩm Thiên giờ đã được tẩy trắng nên không hề gặp phải chuyện bị vong linh siêu cấp nào cản đường.
Hắn rất thuận lợi hoành hành mấy ngàn dặm trên chiến trường thượng cổ, đi đến một khu vực cách biên giới chiến trường một ngàn tám trăm dặm.
Khu vực này có thể được coi là nơi khá sâu của chiến trường thượng cổ.
Màu sắc mặt đất thậm chí đã có thiên hướng đỏ đen, trên bầu trời huyết vân cuồn cuộn.
Trên mặt đất, Khô Lâu, Huyết Ma, Sát Ma trên cơ bản đều là tồn tại Kim Đan kỳ, rất hiếm Trúc Cơ kỳ.
“Mấy giáo đồ Tà Linh giáo mà cũng dám vào sâu trong chiến trường như vậy để gây sự, đúng là không sợ chết.”
Dựa theo đoạn clip của hình ảnh cơ duyên chỉ dẫn, Thẩm Thiên nhanh chóng tìm được Huyền m sơn cốc.
Đúng vậy, sở dĩ hắn tới được đây là vì đã nhìn thấy cơ duyên trên đầu Hắc Nguyên.
Trong hình ảnh cơ duyên, Thẩm Thiên nhìn thấy Hắc Nguyên đi vào một bình nguyên bị khí Huyền m bao trùm.
Khu vực trung tâm của bình nguyên có một tế đàn khổng lồ, Hắc Nguyên bắt cóc nhiều đệ tử như vậy là để hiến tế cho tế đàn.
Thông qua hiến tế, hắn ta đã phục sinh thành công một Tà Linh vực ngoại vạn năm trước, đồng thời ký kết khế ước thành công với Tà Linh này giúp thực lực tăng lên rất nhiều.
Lúc này, ở khu vực trung tâm của bình nguyên bị khí Huyền m bao phủ, tế đàn khổng lồ phương viên chín trượng có một u hồn màu đỏ thẫm phiêu đãng.
Trong u hồn đỏ thẫm đó có thể lờ mờ nhìn thấy một gương mặt cực kỳ hung ác, dữ tợn.
“Két két két!”
“Luân hồi Thánh Chủ, cho dù ngươi có dùng Lục Đạo Luân Hồi bàn phong ấn bổn tọa vạn năm thì đã sao chứ?”
“Cuối cùng thì đám đồ tử đồ tôn của bổn tọa vẫn phát hiện ra bổn tọa trước, ngươi đem tính mệnh bày bố đại trận vạn cổ cũng coi như uổng công rồi.”
“Hãy chờ đi! Vài ngày nữa thôi chính là ngày Thiên Ma Trùng Thất Sát ba ngàn năm mới có một lần, uy lực Luân Hồi bàn này của ngươi sẽ giảm đến mức thấp nhất.”
“Đó sẽ chính là lúc bổn tọa lại nhìn thấy ánh mặt trời, khí Huyền m ngươi luyện ra từ người bổn tọa, cuối cùng bổn tọa cũng có thể thu lại được rồi!”
“Hãy chờ đi! Vạn năm trôi qua, lúc này cánh cửa Tiên giới đã đóng, giới này đã không còn có Chân Tiên nữa.”
“Đợi bổn tọa khôi phục nguyên khí, nhất định phải tìm đến Luân Hồi thánh địa của ngươi, tiễn truyền nhân của ngươi...”
Vốn u hồn còn đang tự nói chuyện, không ngừng líu lo với một trận bàn bằng bạch ngọc.
Bỗng nhiên, dường như nó cảm nhận được gì đó, hồn thể bắt đầu nổi sóng kịch liệt.
Có người tới!
Có người xâm nhập bình nguyên!
Trong lòng u hồn dâng lên một dự cảm không may to lớn.
Bình nguyên này bình thường có trận pháp đặc biệt phong ấn, căn bản sẽ không có vong linh xâm nhập.
Nhưng là lúc này, nó lại cảm giác được có vị khách không mời mà đến xâm nhập bình nguyên.
Hơn nữa không chỉ đơn giản là xâm nhập vào bình nguyên.
U hồn có thể cảm nhận rõ khí Huyền m trên bình nguyên đang trở nên mỏng manh với tốc độ cực nhanh.
Lập tức, hồn của nó cảm thấy không ổn.
Trong nhà có trộm!