← Quay lại trang sách

Chương 335 Tên nhóc này thật sự là Chân Tiên đắc đạo sao? (2)

Ánh mắt Thẩm Thiên khựng lại: “Luân Hồi Tịnh Thổ? Vô thượng thổ đứng thứ ba trong bảng xếp hạng Thiên địa kỳ trân Huyền Thổ?”

Nên biết rằng ba xếp hạng đầu của bảng Thiên địa kỳ trân đều là kỳ trân vô thượng của giới Tu tiên.

Giống như Luân Hồi Tịnh Thổ này cũng được xưng là Chư Thiên Vạn Linh Bản Nguyên chi thổ.

Nghe nói chỉ có vùng đất Luân Hồi nào không thể tiếp xúc thì mới có thể sinh ra loại thổ này.

Nó có thể phản bản quy nguyên, biến tất thảy những vật hậu thiên trở về với bản chất ban đầu nhất, sơ khai tinh khiết nhất.

Nghe nói tồn tại có được Luân Hồi Tịnh Thổ có thể tránh được tất thảy những công kích nguyền rủa, độc tố, ngay cả nghiệp hỏa cũng có thể tẩy sạch.

Nghe nói thậm chí ngay cả vết thương đại đạo, vết nứt căn cơ cũng có thể sử dụng Luân Hồi Tịnh Thổ để bù đắp lại.

Nói chung trước luân hồi, tất thảy đều có thể làm lại lần nữa.

Đương nhiên, có lẽ những lời đồn cũng hơi quá một chút.

Nhưng không thể không nói, Lục Đạo Luân Hồi bàn chế tạo từ Luân Hồi Tịnh Thổ này thực sự có uy lực siêu tuyệt.

Bởi vậy nó mới có thể mạnh mẽ trấn áp được tồn tại cấp Chuẩn Tiên vạn năm.

Cho dù giáo đồ Tà Linh giáo phát hiện cũng không thể nào cứu được Tà Linh này, nhất định phải chờ đợi ngày Thiên Ma Trùng Thất Sát ba ngàn năm mới có một lần.

Bởi vậy có thể thấy được cho dù là Chuẩn Tiên khí thì Lục Đạo Luân Hồi bàn này tuyệt đối cũng là một trong những tồn tại cường đại nhất.

“Thích không? Nếu thích cứ nói với ta, ngươi không nói sao ta biết là ngươi muốn!”

Diệp Kình Thương nhìn Thẩm Thiên với ánh mắt cực nóng, lập tức toét miệng cười nói: “Cái đồ chơi này cũng không dễ thu phục đâu.”

Thẩm Thiên nhìn lão già đang nở nụ cười đắc ý kia thì khóe miệng không khỏi giật giật.

Lão già này thật sự là Chân Tiên đắc đạo của Tiên giới sao?

Tay Thẩm Thiên cầm Chiến Thần tháp chậm rãi đi đến trước bục đá.

Hắn nhìn Lục Đạo Luân Hồi bàn đang treo lơ lửng, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác.

Dường như hắn cảm thấy Lục Đạo Luân Hồi bàn kia rất thân thiết với mình, giống như có thể dễ dàng nhận được sự chấp nhận của nó vậy.

“Đừng nhìn nữa, đó là Chuẩn Tiên Khí.”

Diệp Kình Thương nhếch miệng, nói: “Không có lão phu dùng Chiến Thần tháp áp chế, ngươi không thể nào thu phục...”

Ông còn chưa nói dứt lời thì đã bị nghẹn họng.

Vì Diệp Kình Thương đột nhiên nhìn thấy Thẩm Thiên chậm rãi vươn tay, vuốt ve Lục Đạo Luân Hồi bàn kia.

Sao có thể như vậy được!!!

Đây là Lục Đạo Luân Hồi bàn cấp bậc Chuẩn Tiên Khí, sao có thể bị một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tùy tiện vuốt ve như thế?

Có còn chút kiêu ngạo nào của Chuẩn Tiên Khí không vậy?

Không đề cập đến gương mặt đang sững sờ đến nhức của trứng của Diệp Kình Thương nữa, lúc này Thẩm Thiên chỉ cảm thấy sờ tới sờ lui cái mâm sứ nhỏ này tương đối dễ chịu.

Vũ hóa Tiên Kim, Phệ Tiên đằng, Nhất Nguyên Trọng Thủy và Nam Minh Ly Hỏa, bốn loại kỳ vật trong thiên địa vốn đều nước sông không phạm nước giếng, cũng tức là ta không trêu chọc ngươi, ngươi cũng đừng hòng trêu chọc ta.

Nhưng vào lúc này, sau khi cảm nhận được khí tức của Luân Hồi Tịnh Thổ, năng lượng của bốn kỳ vật đều trở nên sinh động.

Bọn chúng đang cộng minh với Luân Hồi Tịnh Thổ, giống như đang nói: “Anh chàng đẹp trai ơi, tới đây chơi nhanh nào!”

Lập tức, Lục Đạo Luân Hồi bàn vạn năm cô đơn tịch mịch đã động lòng.

Một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay Thẩm Thiên chảy ra rồi lập tức tiến vào trong Lục Đạo Luân Hồi bàn không thấy đâu nữa.

Đột nhiên, trong Lục Đạo Luân Hồi bàn bắn ra tia sáng màu trắng vạn trượng chiếu sáng khắp bình nguyên.

Trận đài to lớn này bắt đầu nhẹ nhàng chấn động, xuất hiện từng vết nứt, toàn bộ pháp trận mất đi đầu mối hạch tâm then chốt nên dần dần sụp đổ.

“Ha ha ha ha ha!”

“Cuối cùng bổn tọa cũng thoát khỏi giam cầm rồi!”

“Các ngươi chờ đấy, đợi bổn tọa khôi phục nguyên khí, nhất định sẽ trở về!”

Sau khi Lục Đạo Luân Hồi đại trận sụp đổ, một dải khí đen từ dưới đáy trận đài tuôn ra, tản ra khí tức cực kỳ tà ác.

Tuy nhiên lão ta không giống như mấy kẻ trong phim, lao thẳng về phía Thẩm Thiên mà lại vắt chân lên cổ chạy trốn về phía xa.

Diệp Kình Thương bĩu môi: “Chỉ là một con Tiểu Tà linh mà dám nói mấy lời dọa dẫm trước mặt bổn tọa?”

“Nếu để ngươi chuồn mất như vậy thì sau này bổn tọa có còn thể diện nữa không hả?”

Nói xong, Diệp Kình Thương nhẹ nhàng phẩy tay áo.

Ánh sáng trên Chiến Thần Tháp bùng nổ, trong nháy mắt ngưng tụ thành một pháp võng màu tím khổng lồ che khuất bầu trời.

Pháp võng vững vàng bao phủ lấy u hồn Tà Quân không ngừng nhào nạn thu nhỏ nó, cuối cùng thì vo nó lại thành một con bíp bê màu tím to khoảng bằng quả trứng gà treo ngay bên dưới Chiến Thần Tháp giống như mặt dây chuyền.

“Đáng ghét, sĩ có thể chết không thể nhục!”

“Bổn tọa đường đường là Thánh quân một đời, sao có thể chịu sỉ nhục như vậy!”

Búp bê màu tím không ngừng lắc lư, giữa tóc phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ.

Diệp Kình Thương đưa tay phải ra, trên ngón trỏ ngưng tụ ra một đạo tử quang bắn lên đầu nó.

“Ui da, đau quá!”

Búp bê màu tím hét thảm một tiếng.

Lão ta hoài nghi nhân sinh, thân đường đường là Tà quân của Tà Linh tộc.

Dù là vạn năm trước khi bị Luân Hồi Thánh chủ trấn áp thì cùng lắm chỉ chịu chút ấm ức thôi.

Dù sao đối phương cũng đã chết rồi.

Còn trước mặt lão già này, lão ta cảm thấy mình giống như đưa con nít ranh để mặc người ta nhào nặn vậy.

Quá ấm ức, quá bất lực, quá đáng thương!

“Không chịu được sự sỉ nhục này vậy thì ta có thể tiễn ngươi đi luân hồi.”

“Không muốn chết, ngoan ngoãn im lặng một chút cho bổn tọa!”

Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Kình Thương vang lên khiến con búp bê màu tím trong nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh.

Ngoan ngoãn như... một đứa trẻ!