← Quay lại trang sách

Chương 336 Ngũ Hành trang bị đủ, đúc thành Kim Thân (1)

Còn bên kia, sau khi Lục Đạo Luân Hồi bàn được Thẩm Thiên nhỏ máu nhận chủ thì đã chui thẳng vào trong cơ thể Thẩm Thiên.

Lần này, nó vững vàng chiếm cứ lá lách của Thẩm Thiên và tản ra ánh sáng màu hoàng kim nhàn nhạt.

Giờ khắc này Thẩm Thiên cảm thấy dễ chịu chưa từng có.

Lúc này trong cơ thể hắn đã tập hợp đủ năm loại kỳ vật thiên địa, bắt đầu dùng phương thức người thường không cách nào tưởng tượng được phát họa tương sinh.

Kim sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim!

Tương sinh ngũ hành không chút sơ hở, uy lực của Hỗn Nguyên Thần Thể cũng thăng hoa cực điểm.

Thẩm Thiên cảm thấy lúc này cho dù là lôi pháp của mình hay uy lực chiến kỹ của mình đều tăng lên nhiều.

Từng đạo năng lượng bắt đầu từ kỳ vật ngũ hành phát ra trong cơ thể hắn nuôi dưỡng lục phủ ngũ tạng khiến chúng thăng hoa đến cực điểm.

Thẩm Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng.

Từng đạo ánh sáng ngũ sắc sáng chói hiện lên trong cơ thể hắn, dần dần hình thành một luân hồi.

“Thú vị lắm, ở Siêu Phàm kỳ mà có thể gom góp được năm loại kỳ vật thiên địa, hiếm thấy hơn nữa là còn có thể luyện hóa cả năm loại kỳ vật thiên địa.”

“Cho dù là ở Tiên giới bổn tọa cũng chưa từng nghe thấy chuyện lạ đời như thế, rốt cuộc tiểu tử này có thể chất gì vậy?”

“Dùng năm loại kỳ vật thiên địa ngưng tụ ra Kim Thân rốt cuộc sẽ mạnh chừng nào?”

Diệp Kình Thương nhìn sang Thẩm Thiên đang nhập định tự lẩm bẩm.

Từng đạo tử quang bao phủ Thẩm Thiên hộ pháp cho hắn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Bên ngoài cơ thể Thẩm Thiên bắt đầu sinh ra ánh sáng màu vàng.

Đó là cảnh giới thứ ba của hệ thống Thần Ma Luyện thể, biểu hiện nhập môn của Kim Thân cảnh.

Thần Ma Luyện thể, đầu tiên là Đóan Thể, rồi sau đó là dùng sức mạnh khí huyết rèn luyện ngũ tạng ngưng tụ Kim Thân.

Ngay cả bản thân Thẩm Thiên cũng không ngờ tu vi Kim Đan luyện khí còn dừng lại ở Trúc Cơ kỳ mà Thần Ma Luyện thể khó khăn hơn lại có thể tiến giai trước.

Kim quang càng ngày càng nhiều che kín người Thẩm Thiên khiến thân thể Thẩm Thiên nổi bật như cơ thể của Chân Thần, oai hùng tôn quý.

Đây là bắt đầu “từ nhục thể phàm thai chuyển hóa thành thân thể Thần Ma”, cũng là giai đoạn mấu chốt tu sĩ Thần Ma Luyện thể có thể dùng nhục thân mạnh mẽ chống lại pháp bảo.

Chỉ có những Thần Ma Luyện thể giả đúc được Kim Thân vô địch mới có thể thật sự dùng lực phá vạn pháp!

Dần dần, mười ngày lại trôi qua.

Lúc này toàn thân Thẩm Thiên từ trên xuống dưới đã hoàn toàn chuyển hóa thành kim sắc.

Hào quang sáng chói từ trong cơ thể hắn phát ra làm hào quang trăm trượng quanh thân càng chói lóa hơn.

Nếu Thiên Tú Phật chủ của Lôi m thánh địa nhìn thấy Thẩm Thiên lúc này chắc dù có làm thế nào cũng phải dụ dỗ hắn về Phật môn.

Không còn cách nào khác, Thẩm Thiên lúc này thật sự quá siêu phàm.

Có lẽ giờ tùy tiện ném hắn đến một thành thị phàm tục nào thì cũng có thể thu hút được vô số tín đồ!

Nên biết cùng là toàn thân tỏa ra kim quang nhưng dáng dấp anh tuấn và dáng dấp xấu xí hiệu quả hoàn toàn khác biệt.

Thuế biến của Thẩm Thiên biến đã chuẩn bị kết thúc, mà lúc này Chiến Thần Tháp bên cạnh cũng đang phát ra những đốm huỳnh quang.

Từng bóng người từ trong tháo bay ra, đó là nhóm Khổng Mộng, Kim Vũ, Quế công công.

Bọn họ đã ở trong Chiến Thần Tháp lịch luyện hơn hai mươi ngày, đều có thu hoạch lớn.

Nhưng sau khi họ nhìn thấy Thẩm Thiên lúc này, trên mặt ai nấy đều đầy vẻ chấn động.

“Toàn thân ngập tràn kim quang, đây là hiển hóa của Kim Thân cảnh, kim sắc của sư huynh còn có thể tản mát ra thần quang trăm trượng!”

Khuôn mặt Tần Vân Địch đầy chấn động: “Chắc Đại sư huynh mà nhìn thấy cảnh này sẽ phải hoài nghi nhân sinh mất!”

Trong mắt Khổng Mộng lấp lóe thần quang: “Thân thể mạnh mẽ quá, đã diễn hóa đến mức đủ để vật lộn vô địch!”

Quế công công nhìn Chiến Thần Tháp đang thu nhỏ vô số lần đang lơ lửng bên cạnh Thẩm Thiên.

Trong mắt ông tràn đầy kinh ngạc: “Chiến Thần Tháp thu nhỏ lại, chẳng lẽ... đã nhận Điện hạ làm chủ sao?”

“Cũng đúng, Điện hạ là thiên kiêu bảy sao duy nhất vạn năm nay được Chiến Thần Tháp công nhận, độc nhất vô nhị!”

“Chiến Thần Tháp có nhận chủ cũng là chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn!”

“Nương nương, nếu người dưới suối vàng có biết, có thể mỉm cười cửu tuyền!”

Muốn hỏi hiện giờ trong số những người ở đây tâm tình ai chập chờn mãnh liệt nhất, thì chính là Kim Vũ.

Mặc dù y cũng chả phải người.

Trước khi tiến vào chiến trường thượng cổ, Kim Vũ chính là thiên kiêu tộc Kim Sí Đại bằng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.

Ngoại trừ Khổng Mộng, y luôn bễ nghễ khinh thường tất cả yêu tộc Nam Cương, khó gặp được đối thủ cùng giai, gần như tung hoành vô địch.

Nhưng từ khi tiến vào chiến trường thượng cổ, Kim Vũ liên tục bị đả kích.

Đầu tiên là bị Tần Vân ĐỊch dùng loại súng kỳ quái kia bắn cho không chống đỡ nổi, mất hết thể diện.

Ngay sau đó lại bị huyết ma cấp Nguyên Anh bắt được, may sao được thiên kiêu đối đầu là Thẩm Thiên cứu cho, lại càng thêm xấu hổ.

Thật vất vả mới gặp được đại cơ duyên chiến thần tháp, đồng thời tìm được Thiên bằng bác long thuật của Thiên Bằng Thần tộc đã thất truyền từ lâu.

Nhưng lại nhận phải đả kích lớn hơn!

Khổng Mộng người ta đã được đánh giá là thiên kiêu năm sao, được ghi tên trong bảng Chiến Thần.

Mà y thì khó khăn lắm mới chạm đến được cánh cửa thiên kiêu ba sao, đồng thời còn bị luân phiên chà đạp luận bàn.

Kim Vũ nghi ngờ khí vận của mình đã bị ngăn cản, nếu không, vì sao lần nào cũng gặp phải anh linh khắc chế mình?

Đầu tiên là hậu duệ Viêm Xạ của Tiễn Thần tộc, bắn cho toàn thân Kim Vũ thủng lỗ chỗ.

Đối thủ thứ hai là Hỏa Hoàng của Thượng giới, tốc độ và tấn công đều không kém Kim Vũ, lại am hiểu pháp thuật thuộc tính hỏa, lại càng khắc chế Kim Vũ đến sít sao.

Đối thủ lần thứ ba thì không khắc chế hắn như hai lần trước nữa, nhưng Kim Vũ cũng không làm gì được y.

Bởi vì đối phương là hậu duệ tộc Thần Côn, một tay “Thủy chi thúc phược” đủ khiến cho Kim Vũ không thể thi triển ra toàn bộ tốc độ, một tay “Thủy chi phân giải” khiến cho đòn tấn công trảm liệt của Kim Vũ gần như vô hiệu.

Cuối cùng, kéo cho Thân Vũ phải móc rỗng toàn thân, chẳng còn cách nào khác, thất bại.

◇ ❖ ◇