Chương 337 Vẫn là Thập Tam đệ thơm hơn
Lần lượt khắc kim, lần lượt PK.
Lần nào cũng thế, dường như chỉ còn cách thành công có một tí nữa thôi, nhưng lần nào cũng vẫn cứ là còn khoảng cách.
Cuối cùng, Kim Vũ đã xứng đôi được với một thiên kiêu thuộc tính mộc, cảm thấy mình có thể xoay người chuyển vận rồi.
Kết quả, khi Kim Vũ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chuẩn bị phát động tấn công vị thiên kiêu thuộc tính mộc kia, chợt một chùm sáng rực rỡ kỳ quái lóe lên trước mắt y, cưỡng chế y rời đi.
Con mẹ nó chứ, lão tử solo thắng ngay đây mà!
Ngươi lại nhổ lão tử đi đâu???
Kim Vũ cảm thấy mình sắp phát điên rồi!
Ngươi hiểu không…
Một anh hùng đang ở tỷ số 0-10, thật vất vả mới gặp được một tiểu Lỗ Ban tàn huyết có thể ghi được bàn thắng đầu tiên, đột nhiên đứt kết nối wifi là sao?
Kim Vũ cảm giác lông tóc toàn thân mình đều dựng đứng cả lên rồi.
Nếu không phải vì cảm thấy mình không thể đánh lại được chiến thần Tháp Linh, thì bây giờ y không thể không nổi bão!
“Vì cái gì!”
“Chiến thần Tháp Linh, vì sao ta còn chưa luận bàn xong đã bị cưỡng chế kéo ra ngoài?”
Kim Vũ cưỡng ép nhịn lửa giận trong lòng xuống, nhìn chằm chằm thiến thần tháp màu tím bên cạnh Thẩm Thiên.
Y không nhìn thấy Diệp Kình Thương, cũng chính vì vậy khi đối phương thốt lên giọng nữ nhân, giọng nói của Kim Vũ không còn quá dữ dội nữa.
“Con chim trẻ tuổi!”
“Thực ngại quá, vì bổn tháp đã nhận Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên Điện hạ làm chủ, cho nên tạm thời gián đoạn cuộc thí luyện của các vị.”
“Tất cả chi phí khiêu chiến lần này của các vị, bổn tháp sẽ chịu hết, một lát nữa khi ngài thanh toán điểm chiến thần khiêu chiến, bổn tháp sẽ trả về gấp đôi cho ngài.”
Giọng nói nữ tử nhu hòa như nước lại vang lên, khiến cho cơn phẫn nộ trong lòng Kim Vũ từ từ tản đi.
“Sẽ trả lại gấp đôi điểm chiến thần khiêu chiến lần này sao?”
Kim Vũ ngẫm nghĩ, gật đầu: “Coi như cái tháp nhà ngươi phúc hậu, không lừa bổn điêu!”
Đợi lát nữa ~!!!
Cô nương tháp này vừa nói cái gì ấy nhỉ?
Nàng nói là tháp chiến thần đã nhận Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên làm chủ sao?
Vậy là thanh xuân đã kết thúc!
Nói cách khác, sau này nếu bổn điêu muốn khiêu chiến thần tháp nữa sẽ phải hỏi ý tiểu tử Thẩm Thiên này sao?
Nghĩ vậy, Kim Vũ cảm thấy ê cả răng. Y đường đường là thiên kiêu tộc Kim Sí Đại Bằng, còn phải đi cầu cạnh tiểu tử này sao?
“Tháp Linh, không phải ngươi đã nói chỉ có đánh bại tất cả hình chiếu thiên kiêu mạnh nhất trong tháp, trở thành thiên kiêu bảy sao mới có tư cách trở thành chủ nhân của tháp chiến thần hay sao?”
“Vì sao mới có mười ngày ngươi đã nhận Thẩm Thiên làm chủ rồi? Có phải tháp nhà ngươi có gì khuất tất không? Có phải ngươi làm việc không công bằng không?”
Kim Vũ hơi u oán, càng nói càng nhỏ, vì y cũng hiểu chuyện này không có khả năng lắm.
Dù sao cũng là tháp tiên giới rơi xuống, sao có thể không công bằng chứ?
Huống chi, xem sức chiến đấu vô địch với tu sĩ cùng giai của Thẩm Thiên lúc trước, hoàn toàn chính xác là mạnh hơn cả Khổng Mộng.
Chỉ có điều Kim Vũ khó mà tin được hắn lại mạnh như thế!
Hơn nữa, nhìn tư thế toàn thân tỏa sáng của Thẩm Thiên lúc này thì rõ ràng hắn đã bắt đầu ngưng tụ chân thân.
Nhớ lại trước đó đã từng kiên trì hẹn ước chờ Thẩm Thiên đột phá đến Kim Đan hoặc Hóa Thân kỳ sẽ lại chiến một trận, Kim Vũ cảm thấy da tóc tê dại.
Bây giờ cụp đuôi trốn còn kịp không nhỉ?
Nhưng bổn điêu còn chưa dùng hết điểm trong tháp chiến thần đâu!
Nhưng bây giờ tháp chiến thần đã nhận chủ, muốn tiến vào xài hết số dư nhất định phải tìm Thẩm Thiên.
Nhưng tìm Thẩm Thiên rồi, nhỡ hắn nhắc lại ước định kia muốn so tài lần nữa với bổn điêu, bổn điêu nên xử lý thế nào đây?
Lúc này nội tâm Kim Vũ tiếp tục nổ tung, suýt nữa thì chim cách phân liệt!
Nếu không nhờ có mười ngày không ngừng luận bàn với thiên kiêu cùng giai, ma luyện tâm tính Kim Vũ cực mãnh liệt.
Đồng thời, trong quá trình không ngừng tiêu hao, Kim Vũ đã hấp thụ niết bàn thánh dịch một cách tối đa, nhục thân và tinh thần đều được đề thăng trên diện rộng.
Chỉ e lúc này Kim Vũ đã bước theo gót Phương Thường và Thần Trung Thiên, tẩu hỏa nhập ma rồi.
◇ ❖ ◇
Khi người vui người buồn lẫn lộn, vầng hào quang màu vàng quanh cơ thể Thẩm Thiên chậm rãi thu liễm lại.
Thân thể vàng chói lọi của hắn cũng đang khôi phục lại màu sắc bình thường.
Chỉ có điều, làn da của hắn lại càng trắng nõn không chút tì vết hơn xưa, đồng thời, đường cong bắp thịt cũng càng thêm hài hòa.
Không phải là cơ bắp ụ thành từng cục từng cục như gấu như những kẻ tu luyện thể thuật tầm thường kia, mà là cơ bắp thẳng tắp.
Chính là kiểu mặc quần áo tưởng gầy, cởi ra thì nhiều thịt.
Nói tóm lại, lúc này Thẩm Thiên lại càng anh tuấn hơn trước kia.
Mái tóc dài của hắn rủ xuống như vẩy mực, hai mắt khá to long lanh.
Dường như trong đó là một mảnh sao trời ẩn hiện trong mây, vô cùng thần bí khiến người ta cứ với theo, rồi chìm vào si mê.
“Cùng do Phụ hoàng sinh ra, vì sao Thập Tam đệ càng lớn càng anh tuấn.”
Nhìn Thẩm Thiên hút tất cả ánh mắt của nữ tử xung quanh, Thẩm Ngạo chỉ cảm thấy vừa chua vừa ngọt.
Chua là vì sao mình cũng thừa kế huyết mạch của Thẩm Khiếu, nhưng dù là thiên phú hay nhan sắc đều bị Thẩm Thiên đè bẹp?
Ngọt vì y cảm thấy thật may mắn, loại tồn tại tuyệt đại thiên kiêu này lại là Thập Tam đệ nhà mình, chỉ cần y có thể bỏ xuống được cái kiêu ngạo “có lẽ có” kia.
Dựa vào đùi Thập Tam đệ, trên cơ bản là có thể xông phá trong tu tiên giới rồi, tiên đồ không thể định lượng.
Giống như chuyến thí luyện trên chiến trường thượng cổ lần này này, chỉ trong vòng hơn hai mươi ngày không tới một tháng, y đã thu được biết bao nhiêu cơ duyên?
Có thể nói, nếu không phải nhờ đi theo Thẩm Thiên, Thẩm Hạo có mất cả trăm năm cũng chưa chắc đã có thể sưu tầm nổi cơ duyên tài phú khổng lồ như thế.
Ví như mấy thứ cực phẩm linh dược như long huyết thảo, kiếm tâm quả này đều cực kỳ trân quý, có tiền cũng không mua được.
Cái gì mà huấn luyện ma quỷ của Trường Hà Kiếm tôn, so ra thì…
Vẫn là Thập Tam đệ thơm hơn!