Chương 341 Tiểu ca, song tu không? (1)
Trong một hạp cốc bí ẩn nào đó bên ngoài chiến trường thượng cổ.
Những người mặc áo đen lạnh nhạt đứng đó, hòa làm một với bóng tối.
Đối diện những người này là một vị mặc trường bào màu đỏ sẫm, có vẻ vô cùng tà dị.
“Điện Chủ, đã xác định được vị trí Thiếu Điện chủ bị giam cầm trong trấn Tiên Môn.”
“Trong tay Thiếu Điện thủ có trận kỳ bố trí trận pháp, có thể giúp Thánh Linh đại nhân thoát khốn mà ra, không thể để sơ sảy gì!”
“Cái gì mà trong tay Thiếu Điện chủ có trận kỳ không thể để sơ sảy gì? Chẳng lẽ nếu trong tay Thiếu Điện chủ không có trận kỳ thì có thể mặc kệ cho ngài bị đem đi tế trời sao?”
“Ta không có ý đó, ý ta là, Thiếu Điện chủ đã bị giam cầm hơn mười ngày rồi, nhất định phải nhanh chóng hành động.”
“Đúng vậy, ngày Thiên Ma xông Thất Sát là ngay đêm mai rồi, thời gian cho chúng ta không còn nhiều.”
Đám người mặc áo bào đen ầm ỹ trao đổi.
Nam nhân mặc áo bào đỏ bình tĩnh lên tiếng: “Trật tự chút đi!”
Có vẻ người này rất có uy vọng, giọng nói của y vừa vang lên, tất cả giáo đồ Tà Linh giáo đều im lặng.
Y lạnh nhạt nói: “Hắc Nguyên làm việc bất lợi bị Thần Tiêu Thánh địa bắt được, là do bổn tọa không biết dạy con, cứu được nó về, chắc chắn bổn tọa sẽ phạt nặng!”
“Nhưng lúc này sống chết của Hắc Nguyên không phải vấn đề quan trọng nhất. Quan trọng nhất là trận kỳ Thiên Ma Thất Sát trong tay nó.”
“Vì ngày hôm nay, vì cứu ra Thánh Linh đại nhân, bổn phân điện đã mưu đồ mấy ngàn năm.”
“Sau khi cứu ra được Thánh Linh đại nhân, nhận được sự tán thành, địa vị của bổn phân điện trong giáo sẽ tăng lên rất nhiều.”
“Đến khi đó, mỗi một vị đang ở đây đều sẽ được Thánh Linh đại nhân ban thưởng, tiên lộ hanh thông không còn lo lắng.”
Sau khi y nói xong, ánh mắt của tất cả chấp sự khoác áo đen đều có vẻ chờ mong.
“Tất cả xin nghe theo Điện chủ đại nhân!”
“Bản Tôn nguyện ý sinh ra sinh mệnh vì sự hưng thịnh của Thánh giáo!”
“Hiệu trung Thánh giáo, hiệu trung Điện chủ. Hôm nay ngủ sàn nhà, ngày mai làm tiên trưởng!”
“Cố lên cố lên cố lên, cố gắng một chút, lật đổ Động Thiên Thánh địa, Thánh giáo sẽ nở mày nở mặt!”
“Yên tâm, Bạch Cốt sư bá đang chuẩn bị đại trận che trời rồi, chỉ còn chờ trận pháp bố trí xong.”
Thấy bầu không khí càng lúc càng nóng, ánh mắt người đàn ông mặc áo đỏ có vẻ vui mừng.
Đột nhiên, y nhìn ra cửa sơn cốc.
Làm chủ một điện của Tà Linh giáo, y đã đặt một chân vào cấp Thánh rồi, cảm giác trong hư không cực kỳ linh mẫn.
Y có thể cảm giác được rõ ràng có một khoảng hư không đang chấn động.
Có nghĩa là có người đang xuyên qua hư không tới đây!
“Có kẻ địch tập kích!”
“Ai phụ trách trận pháp liễm tức ẩn tàng? Tại sao chúng ta lại bị phát hiện?”
Người đàn ông mặc áo bào đỏ nghiêm túc, nhìn thì có vẻ rất trấn định nhưng thực ra trong lòng không hề bình tĩnh như vậy.
Lúc này, bọn họ cách trấn Tiên Môn, nơi đóng quân của hai Thánh địa lớn, sáu Động Thiên và mười hai Phúc Địa lớn không hơn trăm dặm.
Với người phàm, khoảng cách như vậy có lẽ là rất xa.
Nhưng với tu tiên giả Nguyên Anh kỳ trở lên, chỉ là trong giây lát.
Chẳng lẽ kế hoạch bại lộ, người Thánh địa đã phát hiện ra hành tung của chúng ta sao?
Nếu chỉ là bị phát hiện hành tung vẫn còn may, chỉ e chúng tiên môn đã nhìn ra kế hoạch của bọn họ, lúc này bắt đầu thu lưới vây quét.
Nếu vậy thì rất phiền toái.
Đừng tưởng Thánh Giả là ngon, mặc dù người đàn ông mặc áo bào đỏ đã đặt chân vào cảnh giới Thánh Giả rồi nhưng cũng chỉ là một Thánh Giả nhỏ yếu nhất thôi.
Nếu bị tiên môn phát hiện bao vây thật thì vẫn vô cùng nguy hiểm.
Điện chủ áo đỏ và các cháp sự áo đen đều nhìn chằm chằm khoảng hư không đang gợn sóng, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch.
Cuối cùng, hư không chậm rãi vỡ ra, một thiếu niên mặc áo gấm trắng tinh xuất hiện trước mắt mọi người.
Tóc hắn đen như mực, mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn mỹ, lại có khí chất siêu phàm thoát tục, tựa như trích tiên trên trời hạ phàm vậy.
Nam tử này thực sự quá bất phàm rồi, dù bọn người kia là giáo đồ tà giáo cũng không thể không thở dài.
Sao thế gian lại có nam tử tuyệt mỹ nhường này!
Còn về mỹ nam tử từ trong hư không bước ra.
Lúc này sắc mặt hắn vẫn vui vẻ như trút được gánh nặng, xem chừng tâm tình không tệ.
Song, khi cảm giác được những ánh mắt vừa cảnh giác kiêng kỵ, sát ý kinh diễm, vừa động lòng thèm thuồng nhỏ nước dãi, nụ cười trên mặt mỹ nam tử này dần dần đóng băng.
Đúng vậy, vị nam tử có khuôn mặt xuất sắc này chính là Thẩm Thiên.
Nhìn đám chấp sự mặc áo bào đen giống hệt Hắc Nguyên và năm chấp sự áo bào đen Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, sao Thẩm Thiên không nhận ra đám gia hỏa này không phải người tốt chứ?
Một người, hai người, ba người.
Thẩm Thiên đếm đếm thử, số cường giả Tà Linh giáo ở đây đã có tới hơn mười vị.
Mà khí thế từ trên người bọn họ tản ra đều từ Nguyên Anh kỳ trở lên, không vị nào kém hết.
Nếu chỉ vẻn vẹn như vậy thì Thẩm Thiên cũng không lo lắm, dù sao khi ở thời kỳ Trúc Cơ hắn đã có thể đánh được huyết ma cấp Nguyên Anh rồi.
Mặc dù luận trí tuệ, sức chiến đấu tổng hợp thì tu sĩ nhân loại Nguyên Anh kỳ khẳng định vẫn hơn huyết ma cấp Nguyên Anh.
Nhưng đừng quên hiện giờ Thẩm Thiên đã là cường giả cấp Kim Thân rồi.
Sức chiến đấu lúc này của Thẩm Thiên đâu chỉ cao hơn gấp mười lần nửa tháng trước.
Nếu thực sự dùng hết toàn bộ chiến lực, khả năng của hắn đủ để được liệt vào danh sách mười vị trí đầu của bảng Kim Đan, thậm chí có thể uy hiếp được năm vị, thậm chí ba vị đứng đầu.
Cường giả Nguyên Anh kỳ bình thường vẫn không có tí uy hiếp nào với hắn, hắn có thể giải quyết nhẹ nhàng như chém dưa thái rau vậy.