Chương 342 Thiên Nhi chính là đứa con của khí vận, không sao đâu! (1)
Nhưng vấn đề là trong số các chấp sự áo đen ở đây không chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường.
Trong số bọn họ còn có cả cường giả Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, thậm chí còn có một hai vị cấp Thiên Tôn Hóa Thần kỳ.
Đây chính là Thiên tôn Hóa Thần kỳ đó, Thẩm Thiên mới chỉ có Kim Thân nhất chuyển có thể đánh được sao?
Tối thiểu cũng phải chuyển vài vòng mới có thể cân nhắc được!
Huống chi, còn có cả gia hỏa Nhạc Khỉ La và quả mặc áo bào đỏ kia nữa.
Gia hỏa này khí thế thâm sâu không thể lường nổi, Thẩm Thiên không thăm dò nổi ngọn nguồn, hoàn toàn không thể cảm giác được y mạnh cỡ nào.
Loại tồn tại này, không cần phải cân nhắc làm gì, Thẩm Thiên hiện tại không trêu vào nổi đâu.
Quả nhiên, khí vận giảm xuống, khẳng định sẽ gặp phải chuyện xui xẻo mà.
Thất sách thất sách, lúc này chẳng có cách nào nữa!
Nhìn đám giáo chúng Tà Linh giáo có vẻ đầy cảnh giác, Thẩm Thiên mỉm cười nói: “Vô ý đi ngang qua, chưa nghe thấy gì hết. Cáo từ!”
Dứt lời, Thẩm Thiên nhẹ nhàng vung tay áo xoay lưng nhẹ nhàng đi ra ngoài sơn cốc, khí độ phi phàm.
Ánh mắt Điện chủ mặc áo bào đỏ lộ ra một tia sát ý: “Đã tới rồi, giết!”
Con mẹ nó. Quả nhiên là giáo đồ tà giáo!
Một lời không hợp liền giết người sao? Sợ quá sợ quá!
Khóe miệng hơi giật giật, Thẩm Thiên lập tức đẩy tốc độ lên cực hạn chạy ra ngoài cốc.
Đồng thời, Thánh tử lệnh trong ngực hắn cũng vội vàng truyền tin cho Bạch Liên Thiên tôn, tìm kiếm trợ giúp.
Hắn không có tặng không niết bàn thánh dịch đâu, khi gặp nguy hiểm, sư thúc ngài phải tới bảo vệ đồ đệ!
Thấy Thẩm Thiên xoay lưng bỏ trốn, giáo chúng Tà Linh giáo cũng nhẹ nhàng thở ra.
Điều này chứng minh sự xuất hiện của Thẩm Thiên không phải vây quét.
“Ngươi đã tới thì đừng hòng đi!”
“Xung quanh sơn cốc này đều được bố trí trận pháp, không phát ra được tin cầu cứu đâu.”
Một cái bóng từ trong đám chấp sự mặc áo bào đen bắn vọt tới trước mặt Thẩm Thiên.
“Hắc hắc, thiếu niên lang anh tuấn khá lắm, để cho nô gia dạy dỗ cẩn thận đi thôi!”
Một giọng nói kiều mị nuốt hồn tiêu xương từ trong áo bào vang lên: “Tiểu ca ca, ở chỗ nô gia có hoan hỉ cực lạc đó, chúng ta cùng song tu nha!”
“Nô gia cam đoan sẽ khiến ngươi thoải mái đến chết.”
Trong trấn Tiểu Môn, tại đại trận truyền tống.
Luống sáng màu trắng lóe lên, từng bóng người xuất hiện trong đại trận truyền tống.
Tần Vân Địch, Tần Cao, Thẩm Ngạo, Tiêu Linh, Lý Liên Nhi, Tống Phú Quý, Triệu Hạo, Lưu Thái Ất, Quế công công, một loạt người kẻ đứng người ngồi.
Ai nấy đều hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, toàn thân tản ra khí tức cường đại.
So với khi vừa tiến vào chiến trường thượng cổ, thực lực của những người này đâu chỉ tăng gấp đôi gấp ba?
Sức chiến đấu của mỗi người đều thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nhất là Thẩm Ngạo, vốn chỉ là một đệ tử chân truyền bình thường của Thái Bạch Động Thiên mà thôi.
Những đệ tử cấp Trúc Cơ như y ở Thái Bạch Động Thiên nhiều vô số kể, hoàn toàn không đáng giá xưng đạo.
Nhưng đi theo bên cạnh Thẩm Thiên, sau một chuyến thí luyện trên chiến trường thượng cổ lần này, được long huyết thảo, kiếm tâm quả tẩy lễ, Thẩm Ngạo đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt.
Thể phách, tu vi, thiên phú kiếm đạo của y đều thay đổi, đủ để so sánh với phần lớn thiên kiêu của Đông Hoang.
Cho dù thiên phú với đệ tử chân truyền ở thánh địa cũng chưa chắc đã yếu hơn bao nhiêu đâu.
“Chúng ta là tùy tùng của Thánh tử sư huynh, nhất định phải bày ra khí thế hùng hổ, không thể làm giảm uy phong của Thiên Sư!”
Mặc dù tuổi không còn nhỏ, nhưng lúc này Tống chưởng quỹ cũng tràn đầy hưng phấn, mặt mũi hồng hào, ngẩng đầu ưỡn ngực dương dương đắc ý.
Nói đùa, ai nói Thiên Sư đánh cái rắm cũng không ra tiếng?
Đúng là lời nói của kẻ vô tri!
Không thấy cả đoàn người chúng ta đều dựa vào cái rắm của Thiên Sư mà thoát thai hoán cốt sao?
Nhưng so với Thiên Sư, chút thu hoạch ấy của chúng ta chỉ là tiểu vu so với đại vu thôi.
Ngay cả món tiên khí vô thượng trong truyền thuyết kia Thánh Tử Thiên Sư cũng bỏ vào túi luôn rồi.
Không hổ là Thiên Sư, không hổ là đứa con cưng của khí vận và thiên đạo!
Ồi!
Thiên Sư đâu!
Sau khi Tống chưởng quỹ và Lưu Thái Ất truyền tống về, đang chuẩn bị bốc Thẩm Thiên lên tận trời chúng tiên môn.
Nhưng khi bọn họ xoay người lại, thì hoàn toàn không thấy Thẩm Thiên, cả cái bóng cũng không.
Bọn họ ngẩn ra, mấy người Lý Liên Nhi cũng ngẩn ra.
Tất cả những người cùng truyền tống với Thẩm Thiên đều ngơ ngác.
Đều cùng thôi động ngọc phù truyền tống rời khỏi chiến trường thượng cổ.
Vì sao tất cả mọi người đều an toàn trở về trấn nhỏ, mà Thánh tử Thiên Sư lại mất tích?
“Có lẽ sư huynh bị truyền tống sai hướng rồi.” Tần Vân Địch bình tĩnh nói: “Thi thoảng vẫn xảy ra tình huống như vậy, bình thường sẽ không lệch đi xa lắm đâu.”
Dứt lời, Tần Vân Địch móc lệnh bài đệ tử thân truyền trong ngực mình ra.
Nhưng chỉ lát sau, đôi mắt híp tịt của Tần Vân Địch mở lớn ra, sắc mặt ngưng trọng: “Không đúng, không thể liên hệ với Thánh tử lệnh của sư huynh.”
“Chỉ có một khả năng, vị trí của huynh ấy có thể ngăn cách thần niệm truyền âm!”
Nghĩ vậy, Tần Vân Địch vội vàng bay tới trạch viện mà Bích Liên Thiên tôn và các trưởng lão tọa trấn.
“Cái gì!”
“Thiên Nhi mất tích sao?”
“Có thể gặp nguy hiểm. Bổn tọa phải đi tìm hắn!”
Nghe tin tức Tần Vân Địch báo lại, Bạch Liên Thiên tôn và Đan Vũ Thiên tôn cùng đứng bật dậy.
Hai người đồng thanh hô lên như vậy.
Một chữ cũng không lệch.
Cả hai ăn ý nhìn đối phương. Bạch Liên Thiên tôn và Đan Vũ Thiên tôn đều biết trong lòng đối phương đang tính toán gì.
Đan Vũ Thiên tôn lấy ra một khối bạch ngọc, nhàn nhạt nói: “Tử Dương sư đệ, ngươi ở lại trấn Tiên Môn duy trì đại cục, các Tôn giả Nguyên Anh kỳ còn lại cẩn thận lục soát trong vòng trăm dặm xung quanh, cần phải tìm Thẩm Thiên về!”
“Rõ!”
Tất cả Tôn giả Nguyên Anh kỳ đều không ai dám mạnh miệng trước mặt Đan Vũ Thiên tôn.
Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất là vì Đan Vũ Thiên tôn chính là tuyệt thế Thiên tôn thật sự, tu vi đã đạt tới Hóa Thần kỳ đỉnh phong.
Trong tu tiên giới kẻ mạnh mới được tôn trọng, địa vị của Đan Vũ Thiên tôn hoàn toàn không thể đánh đồng với những Tôn giả Nguyên Anh kỳ bình thường kia.
Thứ hai, chỗ dựa của Đan Vũ Thiên tôn chính là Dao Tri Thánh địa, đây chính là một trong những Thánh địa đứng đầu Đông Hoang, nội tình thực lực không hề tầm thường.
Càng đáng sợ hơn là trong Dao Tri Thánh địa, tiên tử tuyệt thế nhiều như mây.
Không biết bao nhiêu vị thiên kiêu trong tu tiên giới đều coi việc lấy được nữ đệ tử của Dao Tri Thánh địa về làm vinh hạnh.
Ngàn vạn năm nay, nhân mạch của các nữ đệ tử của Dao Tri Thánh địa đã gả ra ngoài chắc chắn đều là các Thánh địa mạnh nhất Đông Hoang.
Có thể nói, ngươi có thể chọc giận Lôi m Thánh địa, nhưng đừng có đi chọc giận Dao Trì Thánh địa.
Bởi vì, không cần Dao Trì Thánh địa đối phó với ngươi, chỉ riêng những kẻ thao đuổi xum xoe theo Dao Tri Thánh địa cũng có thể đánh ngươi cho đến khi ngươi phải nghi ngờ cuộc đời.
Bởi vậy, sau khi Đan Vũ Thiên tôn ra lệnh, gần như tất cả Tôn giả đều ra tay.