← Quay lại trang sách

Chương 347 Do lão đạo không thể động đao à? (2)

...

Thanh giáo màu máu vẫn còn đang hạ xuống, những vụ nổ trong hư không gần như đã lan đến trước mắt Thẩm Thiên.

Đôi mắt của Đan Vũ thiên tôn và Bạch Liên thiên tôn đều toát lên vẻ dứt khoát như thể bọn họ đã quyết định liều mạng bảo vệ Thẩm Thiên.

Dù sao Thiên nhi cũng là đệ tử của bọn họ mà!

Ngay lúc này, thanh giáo dài chục nghìn mét ấy chợt dừng lại.

Không gian xung quanh cũng ngừng nứt ra, thanh giáo xương từ từ nổ tung thành bột mịn.

Giọng nói lạnh lùng vang vọng trên hư không: "Do lão đạo không thể động đao hay là do gần đây đám chuột các ngươi sống quá thoải mái hả?"

"Không gây chuyện với đám chuột nhỏ các ngươi vài trăm năm mà giờ đã dám ra tay với người của lão đạo rồi à?"

Trên đỉnh thanh giáo màu máu dài chục nghìn mét từ từ hiện ra những vết nứt, sau đó chúng nhanh chóng lan ra.

Một lão đạo sĩ thình lình xuất hiện ở điểm bắt đầu của vết nứt.

Lão mặc trang phục bát quái tiên, tóc bạc mặt hồng. Lúc này, hai cánh tay lão gồng lên, cả người bộc phát ra khí thế kiêu ngạo.

Tay phải của lão đạo sĩ đấm xuyên qua thanh giáo xương, lực đấm đáng sợ đánh gãy thanh giáo dài chục nghìn mét ấy và biến nó thành những mảnh xương vỡ.

"Bích Liên thiên tôn?"

Sắc mặt Điện chủ Huyết Bào hơi nghiêm túc hơn khi nhìn thấy lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng kia.

Có lẽ thế hệ trẻ tuổi sẽ không biết sự đáng sợ của lão đạo sĩ này, nhưng điện chủ Huyết Bào là người từ thời đại trước.

Gã hiểu rõ sự biến thái và mạnh mẽ của lão hơn bất cứ ai khác.

Sư tôn của gã đã bị cái lão già đó đập chết dù chênh lệch cấp bậc đó!

Tuy nhiên, Bích Liên thiên tôn cũng mất đi tất cả công lực nên phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu.

Có điều đã nhiều năm trôi qua từ khi đó, Bích Liên thiên tôn lại quay về cảnh giới thiên tôn, hơn nữa còn là thiên tôn luyện thể thần ma nữa kìa.

Thẳng thắn mà nói, ngay cả thánh nhân như điện chủ Huyết Bào cũng không dám chắc mình sẽ thắng.

Không nói đến sự kiêng dè nghiêm trọng trong lòng điện chủ Huyết Bào, lúc này Bạch Liên thiên tôn và Đan Vũ thiên tôn đều thở phào nhẹ nhõm.

Đặc biệt là mặt của Đan Vũ thiên tôn còn hơi ửng đỏ, thầm nghĩ ban nãy Sở Hà sư huynh vừa nói mình là của sư huynh ư?

Xì, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nói mấy lời đáng xấu hổ như vậy, còn nói trước mặt trẻ nhỏ nữa, không thấy thẹn à!

"Đại sư huynh đến đúng lúc lắm, đừng để tên ma đầu tà giáo này chạy thoát!"

Bạch Liên thiên tôn trời sinh nhân từ, luyện đan chế thuốc là chính nên thường xuống núi cứu giúp sinh linh.

Ban nãy, bà rõ ràng cảm nhận được oán khí ngập trời ẩn chứa trong Bạch Cốt Giới khi điện chủ Huyết Bào sử dụng cấm thuật đó.

Hiển nhiên pháp bảo đó cũng không phải bảo vật chính phái gì cho cam, nó đã được luyện thành từ việc hiến tế vô số sinh linh.

Ngay cả Bạch Liên thiên tôn dịu dàng cũng lộ sát khí với điện chủ Huyết Bào.

Đương nhiên không phải do đại sư huynh đến mà nhị sư huynh thì không nên bà giận chó đánh mèo điện chủ Huyết Bào.

Bích Liên thiên tôn Sở Long Hà gật đầu: "Yên tâm, tên Huyết Sát này dám ra tay với sư điệt của lão đạo thì làm sao lão đạo có thể tha cho gã?"

Dứt lời, Bích Liên thiên tôn từ ái vỗ vỗ vai Thẩm Thiên: "Thiên nhi, con qua bên cạnh với hai vị sư thúc đi, hãy xem lão đạo ta trút giận cho con như thế nào nhé!"

Thẩm Thiên cảm thấy Bích Liên của hiện tại không giống với Bích Liên mà mình gặp lần đầu.

Tuy nhiên, Thẩm Thiên vẫn ngoan ngoãn đứng sang bên, dù sao cũng có chỗ dựa ra tay rồi, cần gì phải tự đốt tiền ra tay nữa chứ?

"Tên nhóc này vào chiến trường thượng cổ một chuyến mà đã gặp được cơ duyên lớn rồi, hiện giờ đến Vũ Hóa Tiên Kim xếp thứ tám trên bảng vàng của các tiên cũng lấy được!"

"Hơn nữa, ta luôn cảm thấy khí ngũ hành trong cơ thể hắn cứ luân hồi vô cùng tận, nền tảng hùng hậu không giống trước."

"Hừ, chắc chắn là chiếm được lợi ích to lớn trên chiến trường thượng cổ, lão đạo nhất định phải lấy tí canh!"

"Nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với tên nhóc đó, sau đó làm sư phụ hắn!"

Bích Liên thiên tôn suy nghĩ hàng chục nghìn thứ, đồng thời chậm rãi cầm lấy cây côn dài sau lưng.

Khí thế càng mạnh hơn trước đó trào dâng quanh người Bích Liên thiên tôn, bắp thịt của lão bắt đầu phình to đến tột cùng.

Bộ bát quái tiên căng ra, có thể thấy rõ từng góc cạnh của khối cơ thông qua lớp quần áo. Đan Vũ thiên tôn nhìn mà mặt đỏ tới mang tai.

"Huyết Sát, tên nhóc nhà ngươi chịu chết đi!"

Bích Liên thiên tôn giơ cao thanh côn dài màu vàng bằng tay phải rồi bỗng nhắm về phía điện chủ Huyết Bào.

Không có chuyện cây côn này hóa thành cái bóng dài chục nghìn mét ập xuống mà chỉ có sức mạnh được áp súc đến mức tột cùng.

Hư không trên đường bay của cây côn vỡ nát thành bột mịn, vết nứt trên không gian đen cũng bắn vọt về phía điện chủ theo lão đạo sĩ.

"Vô liêm sỉ, bổn tọa đường đường là một thánh nhân, há lại bị con kiến chưa vào cấp thánh như ngươi đánh bại?"

Đáy mắt của điện chủ Huyết Bào toát lên vẻ bối rối, nhưng gã cũng không chịu rụt cổ.

Dù sao thuộc hạ của gã vẫn còn ở phía dưới sơn cốc đây!

Gã bình tĩnh đổ máu tươi vào Thất Sát Châu trong tay khiến nó bừng sáng trong phút chốc.

Một thanh giáo xương đỏ đậm hơn cả trước đó lại ngưng tụ thành hình, trên thân giáo đầy những đường vân đỏ sẫm kỳ dị, thậm chí mơ hồ nhìn thấy bóng ma quấn quanh.

"Giết trời giết đất giết thần giết phật, giết quỷ giết yêu giết chúng sinh, Thất Sát Diệt!"

Mái tóc của điện chủ Huyết Bào bay tán loạn trong gió, toàn thân được bao bọc bởi dòng máu đỏ, sát khí cũng ùn ùn kéo đến.

Gã đâm thanh giáo dài về phía trước khiến nó hóa thành hàng chục nghìn cái bóng và chặn hết tất cả đường lui của Bích Liên thiên tôn Sở Long Hà.

Tuy rằng gã đang đối mặt với kẻ địch thấp hơn một cảnh giới nhưng lại không dám khinh thường.

Gã đã dốc hết sức vào cú đâm này!