Chương 346 Do lão đạo không thể động đao à? (1)
Vào lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang vọng từ phía bầu trời xa.
"Làm càn, yêu ma nghiệp chướng phương nào dám tổn thương sư điệt Thẩm Thiên của ta!"
Tiếng quát vừa dứt thì một luồng sáng bạc rực rỡ vô cùng nhanh chóng bắn đến.
Thần quang ấy đông cứng cả hư không như thể nó ẩn chứa năng lượng lạnh lẽo nhất trong trời đất.
"Thánh khí Dao Trì Thánh Địa - Dao Thai Kính?"
Sắc mặt điện chủ Huyết Bào hơi nghiêm, đón lấy thần quang màu trắng bạc kia trong khi một màn sáng màu máu chợt hiện quanh người.
Rắc!
Ngay khi màn sáng màu máu va chạm với thần quang màu bạc, màn sáng lập tức bị đóng băng rồi từ từ vỡ thành từng mảnh.
Thẩm Thiên cảm thấy không gian quanh mình biến đổi, sau đó hai bóng người xuất hiện trước mặt mình.
"Thiên nhi đừng sợ, có sư thúc ở đây, tên xấu xa này sẽ không tổn thương con đâu!"
Đan Vũ thiên tôn và Bạch Liên thiên tôn đồng thanh nói, tiếp đó đồng loạt ngăn trước mặt Thẩm Thiên để bảo vệ.
Tiếp theo đó, hai người nghiêm túc nhìn về phía điện chủ Huyết Bào: "Điện chủ Huyết Sát điện Tà Linh giáo? Ngươi dám xông vào chiến trường thượng cổ à?"
Điện chủ Huyết Bào nhìn Đan Vũ thiên tôn và Bạch Liên thiên tôn thật sâu: "Không ngờ các ngươi lại đến nhanh như vậy."
"Tiếc là tu vi của các ngươi thật sự quá yếu, hoàn toàn không phải là đối thủ của bổn tọa!"
"Hơn nữa bổn tọa đã ra tay trước rồi, ban nãy bổn tọa đã sử dụng bí pháp phong ấn hết không gian trong phạm vi nghìn dặm quanh đây."
"Trừ khi các ngươi liên lạc với thánh nhân trong tông môn trước khi bổn tọa phong ấn hư không, còn không thì sẽ không ai biết chuyện ở nơi này đâu."
Điện chủ Huyết Bào đắc ý: "Hơn nữa, cho dù các ngươi đã liên lạc với thánh nhân trong tông môn trước thì cũng không kịp đâu."
"Với sức mạnh của bổn tọa, chỉ cần bổn tọa đánh một chưởng là đánh bại được bọn ngươi rồi!"
Điện chủ Huyết Bào cười gằn, tay bỗng bấm pháp ấn.
Trong phút chốc, vô số xương trắng mọc lên từ dưới nền đất và biến khu vực mấy trăm dặm quanh đây thành một rừng xương rậm rạp.
Mỗi một cây xương trắng đều sắc nhọn như giáo thần và lấp lóe ánh sáng yếu ớt, ngay cả không gian ở đây cũng hiện vết nứt vì độ sắc bén của chúng.
"Bạch Cốt Giới, lên!"
Điện chủ Huyết Bào hừ lạnh, thoáng chốc mà vô số cây xương đã bắn vọt về phía Đan Vũ thiên tôn, Bạch Liên thiên tôn và Thẩm Thiên như giáo thần vậy.
Hiển nhiên đó là pháp thuật tuyệt thế.
Mỗi một cây xương đều có thể xuyên thủng lớp vỏ bảo vệ cơ thể của cường giả Hóa Thần kỳ tột đỉnh.
Cho dù tu vi của Bạch Liên thiên tôn và Đan Vũ thiên tôn không kém đi nữa, nếu bị chúng bắn trúng thì ắt sẽ bị thương nặng.
"Ánh Sáng Dao Nguyệt!"
"Tịnh Thế Bạch Liên!"
Đan Vũ thiên tôn và Bạch Liên thiên tôn hơi biến sắc, vội vàng sử dụng vật báu hộ thân của mình.
Một cái gương tinh khiết như ngọc và một đóa Tịnh Thế Bạch Liên thất phẩm trôi lơ lửng trên đầu cả hai.
Bọn chúng phóng ra ánh sáng nhè nhẹ và tạo thành hai tầng hào quang phòng vệ trước đám xương trắng kia, khiến nó khó mà làm hại Thẩm Thiên.
Những cây xương trắng đâm ầm vào màn hào quang phòng vệ và không ngừng tiêu hao năng lượng của nó.
Nhưng mà Đan Vũ thiên tôn và Bạch Liên thiên tôn cũng không ngừng bổ sung thêm pháp lực.
Trong nhất thời, đám xương trắng thật sự không thể làm gì ba người bọn họ.
"Thánh địa quả là thánh địa, đúng là giàu có."
"Ngay cả tu sĩ Hóa Thần kỳ mà cũng có thể sở hữu một thánh khí, đúng là làm người ta đố kỵ mà."
Điện chủ Huyết Bào lộ vẻ thèm muốn: "Chỉ tiếc là hai thánh khí này đều sẽ thuộc về bổn tọa sau ngày hôm nay!"
Dứt lời, tay của điện chủ Huyết Bào lại lóe ánh đỏ.
Một hạt châu đỏ như máu đang tỏa ánh sáng yếu ớt trong tay gã.
Sau khi hạt châu xuất hiện, rừng xương trắng toát bỗng chốc nhiễm vầng sáng màu máu nhạt.
Vút!
Một thanh giáo xương dài màu đỏ máu nhanh chóng bắn về phía Đan Vũ thiên tôn và Bạch Liên thiên tôn nhưng lại khó đâm xuyên qua hai tầng hào quang phòng ngự.
Dù nó có đâm thủng hai tầng phòng ngự thì cũng đã bị mất đi phần lớn sức mạnh nên rất dễ đỡ.
Chẳng qua đó chỉ mới là bắt đầu, bởi vì còn nhiều bộ xương máu khác đang ùn ùn mọc lên.
Mấy trăm thanh mâu xương màu máu lao thẳng về phía Đan Vũ thiên tôn và Bạch Liên thiên tôn, ngay cả hư không cũng nứt toác vì mũi mâu nhọn.
"Đó là tà khí trấn điện của Huyết Sát điện - Thất Sát Châu. Chúng ta không phải là đối thủ khi lão có sát khí đó, mau dẫn Thiên nhi đi đi!"
Bạch Liên thiên tôn tỏa ra ý vị tiên tử, thậm chí mơ hồ nhìn thấy linh khí hóa thành bướm tiên bay trong không trung.
Bà bỗng bấm pháp quyết để chuẩn bị liều mạng ngăn cản điện chủ Huyết Bào.
"Nghe nói đan đạo của Bạch Liên thiên tôn đứng đầu Đông Hoang, tại sao cứ phải thành kẻ địch của bổn tọa chứ?"
Điện chủ Huyết Bào cười lạnh: "Bổn tọa đã nói mà, thánh nhân không đến thì dù bọn ngươi giãy giụa đến đâu cũng chỉ là châu chấu đá xe thôi."
"Thôi được, không chơi với các ngươi nữa!"
Điện chủ Huyết Bào hơi nắm tay phải lại, sau đó một thanh giáo xương màu máu chợt ngưng tụ trong lòng bàn tay của gã.
Gã vung giáo khiến nó dài ra gấp nghìn lần trong phút chốc, cuối cùng nó nện ầm xuống trong hình thể dài chục nghìn mét.
Thanh giáo màu máu xẹt qua nơi nào thì không gian nơi đó nổ tung tóe, hơn nữa nó tập trung áp chế ba người làm cả ba không thể né tránh.
"Diệp lão, chuẩn bị ra tay đi!"
Thẩm Thiên bất đắc dĩ thở dài, nói thầm trong lòng.
Mỗi lần sử dụng thần tháp đối địch cần tiêu hao một lượng tài nguyên nhiều khủng khiếp.
Tuy nhiên, so với tính mạng thì tài nguyên cũng phải xếp sau, Thẩm Thiên không phải là kẻ thấy chết không cứu.
Nhất là khi bọn họ đến đây để cứu mình!
Nhưng mà đáp lại hắn là tiếng cười của Diệp Kình Thương: "Không cần gấp, bây giờ còn chưa đến lúc lão phu ra tay đâu!"