Chương 350 Ban nãy là hồi quang phản chiếu! (1)
Điện chủ Huyết Bào bối rối khi cảm nhận được khí thế cuộn trào ngập trời trên người lão đạo sĩ.
Cái quái gì?
Tình huống quỷ gì đây?
Chẳng phải ban nãy Bích Liên còn hấp hối, gần đất xa trời sao?
Sao bổn tọa vừa phá phong ấn thì lão lại khôi phục khí thế vậy?
Lẽ nào là hồi quang phản chiếu?
Ừ, nhất định là muốn dọa mình bằng hồi quang phản chiếu đấy!
Điện chủ Huyết Bào cười lạnh: "Ha hả, ngươi cho rằng mình có thể lừa bổn tọa à?"
"Ngươi trúng Thất Sát Huyết từ thanh giáo của bổn tọa hai lần, năng lực Thất Sát tàn phá toàn thân thì sao có thể không sao?"
Lão đạo sĩ vừa vỗ vỗ cây côn vừa bước từ từ về phía điện chủ Huyết Bào: "Vấn đề lão đạo có sao hay không không quan trọng, ngươi gây chuyện rồi."
"Thất Sát Tuyệt!!!"
Sắc mặt điện chủ Huyết Bào hơi nghiêm, đột nhiên biến ra vô số thanh giáo.
Lão đạo sĩ hừ lạnh: "Quá chậm!"
Dứt lời, lão bỗng hóa thành một cái bóng mờ và biến mất ngay tại chỗ.
Không còn cách nào tìm kiếm hơi thở của lão đạo sĩ nữa, dường như lão đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này vậy.
"Nghiệp chướng, ăn một côn của lão đạo đi!"
Điện chủ Huyết Bào chợt nghe tiếng quát lớn từ đằng sau, kế đó lão đạo sĩ lại xuất hiện lần nữa.
Thanh côn vàng trong tay lão huơ múa tạo nên vô số bóng côn và tất cả đều nhắm về phía điện chủ Huyết Bào.
Rầm!
Rầm rầm rầm!
Rầm rầm rầm rầm rầm!!!
Mỗi một con đều nện mạnh lên thanh giáo màu máu trong tay điện chủ Huyết Bào.
Điện chủ Huyết Bào chỉ cảm thấy mình bị một con trâu dữ tông trúng, máu trong gan bàn tay văng tung tóe khắp nơi.
Đây... Đây thật sự là hồi quang phản chiếu sao?
Hồi quang này hơi bị chói mắt quá rồi đó! Có ai hồi quang phản chiếu mà trâu bò vậy không?
Điện chủ Huyết Bào dần sinh ra một dự cảm chẳng lành, đồng thời cảm thấy mình đã hiểu sai rồi.
"Xem đả cẩu bổng Thần Tiêu của lão đạo!"
Lão đạo sĩ hét to, thanh côn vàng trong tay cũng tấn công nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đánh tan thanh giáo phòng ngự của điện chủ Huyết Bào.
Trong nháy mắt, bóng côn nhanh đến mức mắt thường không nhìn theo kịp đều nện xuống người điện chủ Huyết Bào.
Mỗi một côn đều xé rách hư không với sức mạnh đáng sợ tột độ.
Mỗi một côn đều làm điện chủ Huyết Bào hoài nghi cuộc sống.
Gã bất đắc dĩ nhận ra mình hoàn toàn không thể chống lại cây côn của lão đạo sĩ.
Dưới sự tấn công dồn dập của lão đạo sĩ, gã bị đánh tan tác.
Điện chủ Huyết Bào phun một ngụm máu: "Cái tên khốn này, bổn tọa là thánh giả đó! Ngươi thế mà..."
Gã vừa nói đến đây thì bị cây thần côn phát ra vầng sáng màu vàng rực đập thẳng lên mặt, cuối cùng bay ra ngoài.
"Thánh giả? Ha hả, thánh giả yếu thật đấy!"
Lão đạo sĩ thẳng tay đập điện chủ Huyết Bào rơi phân nửa hàm răng.
Tiếp đó, lão bỗng huơ thanh côn dài trong tay tạo ra vô số bóng lần nữa và đánh đến mức điện chủ Huyết Bào không còn sức chống trả.
"Không hổ là Sở Hà sư huynh, bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn mạnh mẽ như trước, Đan Vũ nhất định sẽ nỗ lực đuổi theo bước tiến của sư huynh."
Đan Vũ thiên tôn si mê nhìn lão đạo sĩ, đồng thời tiến hành ghi hình bằng Dao Thai Kính.
Bình thường làm gì có cơ hội quan sát tư thế chiến đấu oai hùng của lão đạo sĩ tốt như thế này, cho nên nó rất là hiếm có.
"Lấy thần thông từ luyện thể thần ma để áp chế thánh giả thuộc hệ thống luyện khí kim đan, bình thường sư huynh giấu dốt quá kỹ."
Bạch Liên thiên tôn chậc lưỡi cảm thán, người sư muội như bà cũng không biết về sức mạnh mà lão đạo sĩ đang thể hiện trong lúc này.
Chẳng qua bọn bà cũng không quá chấn động vì đây không phải là lần đầu tiên lão đạo sĩ áp đảo thánh giả.
"Khốn kiếp!"
"Sở Long Hà, bổn tọa sẽ ghi nhớ nỗi nhục hôm nay."
"Sau này bổn tọa tu luyện thành công rồi sẽ quay về tìm ngươi để báo mối thù bị sỉ nhục này."
Đôi mắt điện chủ Huyết Bào toát lên vẻ xấu hổ và giận dữ, bỗng nhiên ném hạt châu với tia máu đậm hơn trước đó về phía lão đạo sĩ.
Trong lúc ánh sáng máu tăng mạnh, bề mặt hạt châu cũng hiện ra những vết nứt như có thể vỡ nát thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Đúng vậy, lúc này điện chủ Huyết Bào lại tự hủy thánh khí áp đáy hòm của mình.
Gã bị ép phải tự hủy pháp khí để chạy trốn khỏi tồn tại dưới cấp thánh như Sở Long Hà.
Đây là sự sỉ nhục khó có thể chịu đựng được đối với bất cứ thánh giả nào.
Chẳng qua điện chủ Huyết Bào không hổ là nhân vật kiêu hùng chịu được sự xấu hổ và giận dữ.
Sống sót chạy trốn mới có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Ầm!
Hạt châu máu nhanh chóng phình to, chẳng mấy chốc mà đã tan vỡ thành một làn sóng năng lượng.
Lão đạo sĩ đang chiến đấu với điện chủ Huyết Bào nên dĩ nhiên là nằm trong khu vực bùng nổ chính của hạt châu màu máu, do đó lão đã bị bao phủ hoàn toàn trong làn sóng năng lượng.
"Thần Tiêu Thánh Địa, bổn tọa nhất định sẽ trở lại!"
Điện chủ Huyết Bào tự hủy Thất Sát Châu để kiềm chế lão đạo sĩ, bản thân gã cũng hăm dọa một câu rồi xoay người vọt thẳng về phía chiến trường thượng cổ.
Vì tu vi của tu sĩ sẽ bị hạ xuống Trúc Cơ kỳ khi vào chiến trường thượng cổ nên sẽ vô cùng nguy hiểm nếu đối mặt với chiến trường Tà Linh.
Thế nhưng với mức độ hiểu biết pháp thuật của thánh giả như điện chủ Huyết Bào thì gã khá là nắm chắc mình có thể sinh tồn trên chiến trường dù chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ.
So ra thì lão đạo sĩ càng nguy hiểm hơn.
Nếu gã không trốn vào chiến trường thì e là sẽ rơi vào cảnh ngộ thảm hại hơn khi bị Bích Liên thiên tôn đuổi theo.
Chỉ cần gã trốn vào chiến trường thượng cổ thành công thì sẽ dựa vào vô số vong linh mạnh mẽ trong đó để cắt đuôi lão đạo sĩ, như vậy sẽ không khó để gã thoát thân.
Điện chủ Huyết Bào tự hủy Thất Sát Châu, kế đó đột phá phạm vi nghìn dặm và xông vào chiến trường thượng cổ trong chớp mắt.