Chương 351 Ban nãy là hồi quang phản chiếu! (2)
Lão đạo sĩ không thể ngăn cản gã.
Lão đạo sĩ chịu hết dư chấn từ vụ Thất Sát Châu tự hủy nên bộ bát quái tiên trên người gần như rách nát.
Gương mặt lão lại tái đi, sau đó từ từ rơi xuống: "Đáng ghét, thế mà gã lại không tiếc tự hủy Thất Sát Châu không thua gì thánh khí kia!"
Lão đạo sĩ nhìn điện chủ Huyết Bào sắp trốn vào chiến trường: "Đáng hận, lão đạo đã dùng hết tia nguyên khí cuối cùng, kết quả lại làm cho nghiệp chướng đó trốn thoát."
Dứt lời, lão xoay lại nhìn Thẩm Thiên với gương mặt trắng như tờ giấy: "Thiên nhi, lần này lão đạo ta đây thật sự không sống được bao lâu nữa."
"Con xem, hãy suy tính chuyện chúng ta nói trước đó nhé, chuyện con bái lão đạo làm sư phụ trước khi lão đạo chết đấy?"
Thẩm Thiên nghe lời nói như thật của lão đạo sĩ, cộng thêm việc cảm nhận được hơi thở ngày một suy yếu dần trên người lão, thế là điện chủ Huyết Bào đang lao về phía chiến trường thượng cổ hơi khựng lại, tiếp đó dứt khoát chạy trốn tiếp.
Bà nội nó!
Bổn tọa bị đôi già trẻ các ngươi lừa một lần là đủ rồi, còn tưởng dùng cách cũ lừa lần hai nữa à? Bộ các ngươi cho rằng tà giáo không có chỉ số thông minh hả?
Đến điện chủ Huyết Bào còn không tin lão đạo sĩ huống chi là Thẩm Thiên, dù sao hắn cũng không phải là một kẻ ngu ngốc.
Thẩm Thiên lau mồ hôi, nhìn lão đạo sĩ: "Không phải trước đó sư bá đã bảo mình sống không lâu à?"
Lão đạo sĩ đỏ ửng mặt: "Khụ khụ, ban nãy là hồi quang phản chiếu."
"Lần này lão đạo bị thương nặng vì nghiệp chướng kia tự hủy thánh khí, lão đạo thật sự không còn sống bao lâu nữa."
Vài tiếng cười không thành thật vang lên trong đầu Thẩm Thiên.
Tiếng cười đó khiến Thẩm Thiên cảm thấy bị xúc phạm.
Hắn đen mặt: "Sư bá yên tâm, sư bá bị thương nặng vì cứu con mà."
"Nếu sư bá xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì Thiên nhi nhất định sẽ an táng cho sư bá thật long trọng, hơn nữa con sẽ đi tảo mộ sư bá mỗi mùng một, mười lăm, tết Trùng Dương và thanh minh."
"Hiện giờ sư bá có thể hồi quang phản chiếu thêm lần nữa không? Nếu không thì tên kia sẽ trốn vào chiến trường thượng cổ mất."
Lời nói đầy tình cảm của Thẩm Thiên khiến gương mặt chờ mong và nụ cười tươi trên môi lão đạo sĩ cứng lại.
Lão biết đồ đệ đẻ trứng vàng của mình không chơi nữa.
Huyết Sát, tại sao ngươi cứ muốn tìm đường chết hả?
Tại sao!!!
Một bên khác, điện chủ Huyết Bào đã bay hơn trăm dặm rồi.
Chiến trường thượng cổ đã gần trong gang tấc, hy vọng trốn thoát đang ở trước mắt.
Ngay lúc này, gã chợt biến sắc.
Bởi vì gã cảm nhận được một sức mạnh to lớn khác đang hội tụ trên đỉnh đầu của mình và chỉ chờ được kích hoạt.
Không ổn!
Điện chủ Huyết Bào vội vàng tập hợp tất cả sức mạnh mình có để tạo ra một lồng bảo hộ màu máu quanh người.
Ngay sau khi lồng bảo hộ thành hình, một tia sét lập tức xẹt ngang bầu trời.
Ầm!
Sấm sét màu vàng tựa như giáng từ trên trời xuống, nó rạch qua trời cao và đánh trúng người điện chủ Huyết Bào.
Một tia sét đơn giản lại khiến lồng thánh hộ thân của điện chủ Huyết Bào tan biến.
Trong lúc đánh tan lồng hộ thân, Hỗn Nguyên Thần Lôi màu vàng nhanh chóng lan đến người điện chủ Huyết Bào rồi chui vào trong cơ thể gã như điên.
Đối với tu sĩ Tà Linh giáo thì thiên lôi chắc chắn là một trong những vật chất đáng sợ nhất thế giới.
Đặc biệt là Hỗn Nguyên Thần Lôi còn có tiên khí thánh uy nên không cần phải nói cũng biết nó gây tổn thương thế nào với điện chủ Huyết Bào.
Điện chủ Huyết Bào bị thương nguyên khí nặng vì tự hủy Thất Sát Châu - thánh khí cùng tu với mình, bây giờ lại bị sấm sét đánh trúng, cuối cùng rơi từ không trung xuống trong trạng thái co quắp.
"Nghiệp chướng, dám làm hại đồ đệ ngoan của bổn tọa."
"Xem ra Tà Linh giáo Đông Hoang nên được loại trừ rồi!"
Giọng nói lạnh nhạt và uy nghiêm vang vọng trong cốc, Lôi Đình Tiên Quang màu vàng chiếu rọi khắp nơi.
Mọi người nhìn thấy một bóng người có khí thế mạnh mẽ xuất hiện bên trong tiên quang ấy.
Đúng vậy, người đó chính là thánh chủ Thần Tiêu - Trương Long Uyên!
"Trương Long Uyên, sao ngươi lại đến đây?"
Dĩ nhiên là người có chức vụ cao trong tà giáo sẽ biết Trương Long Uyên - một trong những đại thánh chủ khiến người ta kiêng dè nhất Đông Hoang.
Điện chủ Huyết Bào gần như chìm vào tuyệt vọng ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Trương Long Uyên xuất hiện.
Nếu như nói Bích Liên thiên tôn Sở Long Hà đã từng là thiên kiêu hàng đầu của Thần Tiêu thì thánh chủ Thần Tiêu Trương Long Uyên lại càng đáng sợ hơn cả.
Mặc dù hồi trẻ ông ít nổi tiếng hơn Sở Long Hà nhưng lại điềm tĩnh hơn Sở Long Hà rất nhiều.
Thần Tiêu Thánh Địa suýt thì sụp đổ trong khoảng thời gian nghìn năm mà Sở Long Hà bị phế, cũng do Trương Long Uyên một mình chống đỡ mới được vậy.
Danh tiếng lôi pháp đứng đầu Đông Hoang suốt mấy nghìn năm qua không phải là do Thần Tiêu Thánh Địa tự mình khoe khoang đâu.
Nó được thành lập từ vô số trận chiến, từ vô số bộ xương của các cường giả tà giáo đấy!
Tại Tà Linh giáo, có thể nói cái tên Trương Long Uyên gần như chỉ được dùng để ngăn trẻ nhỏ khóc đêm vì tiếng dữ quá hiển hách.
Tuy nhiên, Trương Long Uyên vẫn luôn bế quan tu luyện "Bổ Thiên đạo kinh" và "Thần Tiêu Lôi Đế kinh" kể từ lúc tiếp nhận chức vụ thánh chủ đến nay.
Dù xảy ra chuyện lớn cũng khó mà nhìn thấy Trương Long Uyên rời khỏi Thần Tiêu Thánh Địa, còn có người đồn ông đã cắt đứt thất tình, tẩu hỏa nhập ma.
Vậy mà giờ Trương Long Uyên lại xuất hiện trước mặt điện chủ Huyết Bào lần nữa.
Điều này khiến gã gần như tuyệt vọng.
Dẫu sao lôi pháp của Trương Long Uyên cũng khắc chế gã một cách triệt để, hơn nữa tu vi của Trương Long Uyên còn hơn xa gã!
"Sao có thể thế?!"
"Làm sao ngươi lại chạy đến đây nhanh như vậy?"
Điện chủ Huyết Bào lộ vẻ không cam lòng.