Chương 357 Thú vui xấu xa của Diệp Kình Thương (1)
Đan Vũ thiên tôn và Bạch Liên thiên tôn đều nuốt nước miếng trước đống núi đồ Thẩm Thiên lấy được.
Thẳng thắn mà nói, hai bà đều rung động.
Kể cả đại sư huynh và nhị sư huynh, cặp đôi được xưng là ngôi sao trong thời kỳ hoàng kim của Thần Tiêu Thánh Địa vào nghìn năm trước, cũng không đạt được thành tích khoa trương thế này khi tiến vào chiến trường thượng cổ với cảnh giới Trúc Cơ!
Xem ra thánh chủ sư huynh nói không sai, Thẩm Thiên đúng là cứu tinh mà trời ban cho Thần Tiêu Thánh Địa.
Chờ hắn hoàn toàn trưởng thành thì lo gì thánh địa không hưng thịnh chứ?
"Thiên nhi, con làm rất tốt!"
Bạch Liên thiên tôn cười với Thẩm Thiên: "Con rèn luyện nhiều ngày nên hẳn là cũng mệt mỏi rồi, quay về phòng nghỉ ngơi một lát đi!"
"Các vị tiên sẽ gõ chuông tiên để công bố kết quả cuối cùng vào một canh giờ nữa, đến lúc đó con ăn mặc chính thức một tí."
"Dù sao về lý thì thánh tử của Thần Tiêu Thánh Địa nên đạt được hạng nhất trong đợt rèn luyện này!"
Lời nói của Bạch Liên thiên tôn cũng không làm Đan Vũ thiên tôn bất mãn.
Dù rằng Tiêu Linh là một trong những thí sinh cho vị trí thánh nữ Dao Trì Thánh Địa vì có thiên phú xuất sắc, nhưng đến nguyên linh thể của Tiên Thiên cũng mất màu trước Thẩm Thiên chứ không thể nào so sánh được.
Hơn nữa, lần này Thẩm Thiên đã phá hỏng âm mưu của Tà Linh giáo và giúp thánh địa bắt lấy thánh nhân cùng hàng loạt cấp cao của Tà Linh giáo.
Không ai có thể làm ngơ công lao lớn đến thế!
Có thể nói, thánh tử Thần Tiêu Thẩm Thiên đã có thêm vài phần nắm chắn trong việc tranh đoạt vị trí thánh chủ về sau chỉ với chiến dịch lần này!
Thẩm Thiên hoàn toàn xứng đáng với hạng nhất trong đợt rèn luyện này.
"Cảm ơn sư thúc, đệ tử xin cáo lui."
Thẩm Thiên tạm biệt Đan Vũ thiên tôn và Bạch Liên thiên tôn rồi đi thẳng về phía tẩm cung tạm thời của mình.
Hắn không cho những người khác đi theo mình vì cũng khá ngán chuyện bọn Tống Phú Quý và Lưu Thái Ất đi theo nịnh bợ suốt.
Đương nhiên đó không phải là nguyên nhân chính.
Thẩm Thiên chậm rãi bước vào tẩm cung một mình rồi kích hoạt trận pháp trong đó.
Ngay sau đó, không một thần niệm nào có thể xâm nhập vào tẩm cung nữa.
Một chàng trai chậm rãi bước ra từ góc tối trong tẩm cung.
Hắn mặc Long Uyên Thánh Giáp vô cùng oai hùng, toàn thân tỏa ra hơi thở hùng hồn.
Quan trọng nhất là chàng trai này cũng có gương mặt anh tuấn không gì bằng hệt như Thẩm Thiên!
"Ngươi về rồi à?"
"Ta về rồi."
"Ngươi thu hoạch rất phong phú đấy."
"Do ngươi điều khiển từ xa tốt thôi."
"Dung hợp Vũ Hóa Tiên Kim và Luân Hồi Tịnh Thổ nên đẹp trai hơn rồi hả?"
"Làm gì có, cũng do gen tốt mà ngươi cho thôi, ngươi đẹp trai hơn."
"Rèn luyện kết thúc, lại quay về đi! Ngươi hòa làm một thể với cơ thể của bổn thánh tử."
"Có lẽ sẽ hơi đau, ngươi chịu đựng chút."
Trong góc khuất của tẩm cung, một giọt máu đỏ sẫm lóe ánh sáng vàng rồi từ từ dung nhập vào trong một bóng dáng tuấn tú khác.
Sau khi giọt máu ấy dung hợp thành công, hơi thở trên người bóng dáng tuấn tú kia lại càng mạnh mẽ hơn trước!
Thẩm Thiên khẽ nhếch môi khi cảm nhận được sức mạnh Hỗn Nguyên Ngũ Hành nhiều chưa từng có trong cơ thể mình.
Cuối cùng cũng trở về thành công, chuyến rèn luyện tại chiến trường lần này rốt cuộc đã hoàn toàn kết thúc.
Đúng lúc này, một giọng nói mang ý đùa giỡn vang lên từ sau lưng Thẩm Thiên: "Ui cha, cuối cùng cũng quay về bản thể rồi hả?"
Thẩm Thiên hơi lạnh lưng, vội vàng xoay người.
Một tháp nhỏ màu tím chậm rãi xoay tròn trên không ở sau lưng hắn: "Tên nhóc ngươi thật đúng là nhát gan, thế mà lại dùng phân thân vào chiến trường thượng cổ rèn luyện."
Thẩm Thiên bất đắc dĩ trước lời trêu ghẹo của Diệp Kình Thương: "Chẳng phải là an toàn là trên hết sao! Tiền bối đừng cười."
Diệp Kình Thương dần hiện hình, sau đó nhìn sâu vào Thẩm Thiên: "Lão phu biết."
"Ngươi nghĩ tại sao lão phu lại chọn ngươi làm chủ nhân tháp Chiến Thần?"
Thẩm Thiên hơi sững sờ: "Ý của tiền bối là gì?"
Diệp Kình Thương cười khà khà: "Lão phu đã nhìn ra hắn là phân thân chứ không phải bản thể kể từ lúc hắn đặt chân vào tháp Chiến Thần rồi."
"Thân thể kia chỉ là phân thân được bản thể ngươi đây điều khiển từ xa nên chỉ có mấy phần sức mạnh của bản thể."
"Cũng vì vậy nên lão phu mới đánh giá ngươi là thiên kiêu bảy sao, đó không phải là đi cửa sau đâu."
Thẩm Thiên cảnh giác: "Vậy tại sao tiền bối không vạch trần ta mà đợi đến giờ mới nói cho ta biết?"
Diệp Kình Thương cười nói: "Nếu ta vạch trần ngươi thì cái tên nhát gan nhà ngươi còn dám cho tháp Chiến Thần nhận chủ và mang nó đến gặp bản thể sao?"
Thẩm Thiên lạnh cả người: "Tiền bối... Ý tiền bối là gì?"
Tháp Chiến Thần phát ra ánh sáng tím rực rỡ bao phủ toàn bộ cung điện.
Diệp Kình Thương nhìn Thẩm Thiên: "Cơ thể luyện hóa ngũ hành kỳ vật cùng một lúc mà lại không khiến bọn chúng xung đột với nhau, lão phu rất thích cơ thể như vậy."
"Hé hé hé hé, sau hôm nay thì thân thể của ngươi sẽ là của lão phu rồi!"
Đệt, ông già này là nhân vật phản diện à?
Thẩm Thiên giật mình, cơ thể ra sức điều động ngũ hành kỳ vật như điên.
Thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, sức mạnh ngũ hành điên cuồng ào vào trong kiếm Thiên Tru nằm tại phổi của hắn.
Keng!
Tiếng kiếm rung rực rỡ chưa từng có vang lên.
Ánh kiếm màu máu bổ thẳng về phía Diệp Kình Thương và tháp Chiến Thần dường như có thể khai thiên lập địa.
Đôi mắt Diệp Kình Thương toát lên vẻ tán thưởng, chầm chậm giơ tay phải lên: "Kiếm tốt, tiếc là kiếm pháp của ngươi quá kém."
Tuy Thẩm Thiên luyện Thiên Kiếm Thần Thể nhưng lại chưa từng học bất cứ loại kiếm pháp nào.
Kiếm của hắn có thể đối phó với người thường với khí thế như chẻ tre, nhưng để uy hiếp Diệp Kình Thương thì còn kém xa lắm.