← Quay lại trang sách

Chương 358 Thú vui xấu xa của Diệp Kình Thương (2)

Ngón trỏ và ngón áp út bên tay phải của Diệp Kình Thương phát ra ánh tím nhè nhẹ như ngọc thạch tím vậy.

Keng!

Ánh kiếm màu máu bị Diệp Kình Thương kẹp chặt đến mức khó mà nhúc nhích.

"Đây là toàn bộ sức mạnh của ngươi sao?"

Diệp Kình Thương cười nói: "Còn chưa được, vẫn quá yếu."

"Nếu như đây là tất cả những gì ngươi có thì lão phu sẽ nhận lấy cơ thể này vậy."

Sức ép mãnh liệt chưa từng có khiến ngũ hành kỳ vật và Hỗn Nguyên Thần Lôi trong cơ thể Thẩm Thiên sục sôi khác thường.

Thân thể của hắn phát ra ánh vàng rực rỡ như một vị Phật đà hay thiên thần vậy.

Sức mạnh của ngũ hành kỳ vật chiếu rọi trên người Thẩm Thiên làm kiếm Thiên Trụ sáng rực.

Long Uyên Thánh Giáp ngưng tụ trên người Thẩm Thiên, thánh uy dày đặc cuộn trào mãnh liệt khiến Thẩm Thiên trở nên mạnh mẽ hơn.

Ánh mắt Diệp Kình Thương toát lên vẻ kinh ngạc, chuyển ngón tay thành bàn tay và chưởng về phía thân kiếm Thiên Tru.

Keng!!!

Tay phải của Thẩm Thiên rung mạnh, kiếm Thiên Tru rơi xuống đất nên ánh sáng màu máu cũng tắt ngúm.

Quá mạnh mẽ!

Lão quỷ đến từ Thượng giới này thật sự quá mạnh.

Cho dù Thẩm Thiên đã sử dụng toàn bộ sức mạnh nhưng vẫn không tài nào chống lại ông.

Thẩm Thiên lén lút lấy Thánh Chủ Lệnh ra khỏi Thương Minh Giới rồi chuẩn bị sử dụng sức mạnh của nó.

Song, đến lúc hắn khởi động trận pháp mới phát hiện Thánh Chủ Lệnh không có bất cứ phản ứng nào, hiển nhiên nó đã bị ngăn cản rồi.

"Không tệ." Diệp Kình Thương nhìn Thẩm Thiên: "Ngươi cũng xem như là thiên kiêu hàng đầu tại Hạ giới, đánh giá là thất tinh cũng không quá đáng."

"Thế nhưng ngươi vẫn quá yếu so với lão phu hồi trẻ, ban nãy lão phu chỉ dùng tu vi Kim Thân kỳ để chiến đấu với ngươi thôi."

"Hy vọng ngươi đừng xem đám người tầm thường tại Hạ giới là mục tiêu nữa, ngươi phải xem bổn tọa là tấm gương để nỗ lực!"

"Lần này kiểm tra đến đây thôi! Lần sau bổn tọa rảnh thì sẽ tiếp tục kiểm tra ngẫu nhiên."

Kiểm tra?

Thẩm Thiên giật giật khóe môi: "Kiểm tra cái gì? Ngươi... Không phải ngươi muốn cướp thân thể của ta à?"

Diệp Kình Thương nở nụ cười đùa cợt: "Tên nhóc nhà ngươi tùy tiện quá, so tài với hình chiếu của sư phụ mình mà còn có thể diễn kịch nữa."

"Nếu lão phu không nói vậy thì làm sao ngươi dùng hết sức với lão phu? Thế thì làm sao lão phu biết tất cả sức mạnh của ngươi?"

"Còn không nói cho lão phu biết vụ phân thân nữa, ngươi cho rằng ông ngoại nuôi của ngươi tung hoành khắp Tiên giới mà còn có gì chưa thấy hả?"

"Lần này lão phu chỉ dọa ngươi chơi thôi, để xem sau này ngươi còn dám giở thủ đoạn lừa gạt nữa không."

Thẩm Thiên: "..."

Đùa giỡn?

Đại gia à, ông đùa chuyện cướp xác à?

Đường đường là một ông lớn trên Tiên giới mà lại rảnh rỗi đùa cợt một mỹ nam trẻ tuổi như ta.

Ông có cái thú vui xấu xa gì thế hả?

Ở thế kỷ 21 là ông sẽ bị rút ống thở đó!

Thẩm Thiên hồ nghi nhìn Diệp Kình Thương: "Nghĩa là tiền bối... không định cướp cơ thể ta hả?"

Diệp Kình Thương liếc mắt: "Cướp cơ thể của ngươi? Bộ ngươi tưởng chuyện đó dễ dàng lắm hả? Ngươi có thể chất kỳ quái đến nỗi ngũ hành kỳ vật mà cũng luyện hóa được."

"Nếu nguyên thần của lão phu chạy vào trong cơ thể của ngươi thì chưa biết ai luyện hóa ai đâu! Đặt trái tim ở yên trong bụng đi!"

Thẩm Thiên nhìn Diệp Kình Thương một cách u oán: "Già không nên nết, cái lão già không nên nết nhà ngươi, dám làm ta sợ!"

Diệp Kình Thương cười xấu xa: "Ha ha, lão phu đang dạy ngươi rằng lòng người hiểm ác đáng sợ đó."

"Nếu không lần sau ngươi lại bị tên họ Sở kia lừa nữa."

Thẩm Thiên nghiến răng nghiến lợi: "Vừa nãy tiền bối thật sự chỉ dùng tu vi Kim Thân kỳ đánh với ta sao?"

Diệp Kình Thương ngạo nghễ hỏi lại: "Tất nhiên rồi! Ngươi cho rằng tu vi Kim Thân kỳ của người có tư chất bẩm sinh đáng kiêu ngạo như lão phu còn chưa đủ đánh ngươi à?"

Thẩm Thiên nghi hoặc: "Kim Thân tiền kỳ hay là Kim Thân hậu kỳ, một chuyển hay là hai chuyển?"

Gương mặt già của Diệp Kình Thương đỏ ửng: "Khụ khụ, chuyện này không quan trọng."

"Nói chung, ngươi chỉ cần nhớ rằng vô địch so với những người cùng cảnh giới là chưa được, phải tiếp tục cố gắng."

"Chiêu "Phá Thương Nguyên Thủ" mà lão phu vừa sử dụng cần đặc biệt phối hợp kỳ vật trong trời đất đấy, sao hả, muốn học không?"

Rõ ràng Diệp Kình Thương đang nói sang chuyện khác, Thẩm Thiên thấy vậy bèn hờ hững đáp: "Không muốn."

Diệp Kình Thương vốn định hếch đầu, chuẩn bị trả lời một cách kiêu ngạo rằng "muốn học thì phải nhận lão phu là ông ngoại nuôi, xin lão phu" đó!

Nào ngờ Thẩm Thiên lại từ chối thẳng thừng, điều đó làm gương mặt già nua của ông trông đặc sắc không gì bằng.

Tên nhóc này lại dám từ chối lão phu!

"Ngươi... Sao ngươi có thể không hứng thú chứ? Đó chính là tuyệt học áp đáy hòm của lão phu đấy!"

Thẩm Thiên vẫn thờ ơ như cũ: "Vậy thì sao? Không lạ gì."

Diệp Kình Thương tức giận đến vểnh râu mép: "Ngươi đang sỉ nhục lão phu, sỉ nhục tuyệt kỹ của lão phu!"

"Ngươi không biết, nghìn năm trước, cha nuôi của cha nuôi của tên nhóc Sở Bích Liên kia đã cầu xin lão phu nửa tháng trời mà lão phu còn không chịu dạy cho nữa là!"

Thẩm Thiên liếc Diệp Kình Thương: "À, thế thì sao?"

Phá Thương Nguyên Thủ cái quái gì, dù nó có mạnh hơn nữa thì sao chứ?

Dám giả vờ cướp đoạt thân xác để dọa bổn thánh tử!

Còn nói dễ nghe là để bổn thánh tử biết lòng người hiểm ác đáng sợ thế nào.

Ha ha hả, cuối cùng Thẩm Thiên cũng biết tại sao Bích Liên thiên tôn lại nhận tên này là cha nuôi.

Hai cái tên có thú vui xấu xa này đúng là cùng một dòng máu.

Thẳng thắn mà nói thì Thẩm Thiên ghi thù rồi.

Trên đỉnh đầu của lão già không nên nết này không có hình ảnh cơ duyên, bằng không Thẩm Thiên chắc chắn sẽ cướp cơ duyên của ông đến mức ông phải nghi ngờ cuộc sống và hiể sự đáng sợ của thế giới tu tiên này.

Bởi lẽ hắn vốn đang rất vui vẻ vì mình thu hoạch đầy túi, hơn nữa hôm nay sẽ kết thúc rèn luyện.

Thế mà lão gia hỏa này lại đột nhiên hù dọa làm Thẩm Thiên sợ ngớ ra.

Thẩm Thiên có thể cam đoan rằng tên này không bị người trên Tiên giới đuổi giết vì đẹp trai đâu.

Tuyệt đối không phải!!!