← Quay lại trang sách

Chương 363 Sự bất lực của Tử Dương tôn giả! (2)

Tử Dương tôn giả nghĩ đến đây bèn tỏ ra bất đắc dĩ: "Thánh tử, nếu là chuyện khác thì bần đạo ắt sẽ không chối từ."

"Có điều chuyện này liên quan đến phần thưởng mà Trường Hà sư tôn ban cho, bần đạo sợ là lực bất tòng tâm."

Dứt lời, Tử Dương tôn giả lấy gốc cỏ Long Huyết vừa nhận ra một cách lưu luyến: "Cỏ Long Huyết này vẫn nên..."

Tử Dương tôn giả còn chưa nói xong thì một cô bé ngây ngô bỗng nhảy ra cạnh mình.

Đó còn là ai ngoài Lý Liên Nhi nữa chứ?

Trên đầu Lý Liên Nhi đội chậu hoa, cây hồ lô trong chậu đã mọc lên khỏe mạnh nhờ được tưới bằng nước thánh Niết Bàn.

Hai dây leo xanh biếc rũ xuống trông như Lý Liên Nhi thắt hai bím tóc quai chèo vậy.

Lý Liên Nhi lấy một lá thư ra khỏi ngực và đưa cho Tử Dương tôn giả: "Tử Dương sư thúc không cần phải lo cha sẽ không vui."

"Không chỉ mình Thẩm Ngạo sư đệ muốn đến Thần Tiêu Thánh Địa làm khách, Liên nhi cũng chuẩn bị đến nhà nhị thúc để chơi với biểu ca."

"Sư thúc cứ nói là Thẩm Ngạo sư đệ đi cùng với con đi!"

"Lá thư này đã viết rõ, cha sẽ không bất mãn đâu."

Tử Dương tôn giả vừa nhìn nụ cười tươi như hoa của Lý Liên Nhi thì đầu đã kêu ong ong.

Gì mà chuẩn bị đến nhà nhị thúc chơi với biểu ca Lý Vân Phong, ngươi cảm thấy sư huynh hỏng não sẽ tin vào lý do quỷ ma của ngươi à?

Tử Dương tôn giả không cần nhìn lá thư mà Lý Liên Nhi viết cũng biết chắc rằng mình sẽ bị sư huynh huấn luyện đến chết nếu để cho Lý Liên Nhi chạy mất.

Dù sao sư huynh cũng là người cha yêu con gái đáng sợ nhất Đông Hoang mà!

Tử Dương thiên tôn lặng lẽ cất cỏ Long Huyết, bây giờ chuyện Thẩm Ngạo có đi hay không đã không còn quan trọng nữa.

Ông ta khuyên được Lý Liên Nhi quay về là mọi việc suôn sẻ rồi.

Thậm chí ông ta còn có thể tranh công với sư huynh, chỉ cần bảo rằng ông ta đổi Thẩm Ngạo lấy Lý Liên Nhi là sư huynh sẽ không bực mình đâu.

Nhưng nếu như Tử Dương thiên tôn không thể khuyên Lý Liên Nhi quay về thì...

Có lẽ ông ta phải định cư ở sau núi trong vài năm kế tiếp mất.

Vừa nghĩ là sợ rồi!!!

Tử Dương thiên tôn nghĩ đến đây bèn lặng lẽ xách Lý Liên Nhi lên: "Thánh tử dẫn Ngạo nhi đi đi! Bần đạo sẽ giải thích với sư huynh thay cho thánh tử."

Dứt lời, ông ta xách Lý Liên Nhi bay đi.

Nàng ta quơ quào tay chân: "Sư thúc buông ra, bằng không... Bằng không ta về rồi sẽ bỏ nhà đi đó!"

"Liên nhi muốn đến Thần Tiêu Thánh Địa chơi với biểu ca mà, tại sao các người không đồng ý!"

"Quá đáng!!!"

Tử Dương tôn giả vừa nghe Lý Liên Nhi nói muốn đến Thần Tiêu Thánh Địa thì sợ đến mức dẫn đệ tử động Thái Bạch đi.

Bất kể nói gì cũng được, tạm thời mang cô nương như khoai lang bỏng tay này ném về rồi tính tiếp.

Lý Liên Nhi bảo trở về thì sẽ bỏ nhà đi nhưng Tử Dương tôn giả lại không lấy làm lo lắng.

Đợi đến khi về động, ông ta mượn cớ lập tức ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi né xa ra là được.

Nếu cô nhóc này bỏ nhà đi thành công thì cũng không thể trách mình được!

Sau khi đệ tử động Thái Bạch rời đi, trưởng lão và đệ tử các tiên môn khác cũng lần lượt đi về, đợt rèn luyện lần này đến đây là kết thúc.

"Thẩm Thiên ca ca, ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện để nhanh chóng đạt được tư cách đứng bên cạnh huynh!"

Tiêu Linh mặc áo xanh, dáng đi thướt tha khiến vô số đệ tử tiên môn si mê.

Nhưng mà ánh mắt của nàng vẫn đặt tại Thẩm Thiên.

Lúc này, Tiêu Linh loáng thoáng nhớ lại lời Đan Vũ thiên tôn đã nói.

Những đứa con thiên kiêu như Sở Hà sư huynh hay thánh tử Thẩm Thiên nhất định sẽ phi thăng thành tiên trong tương lai.

Nếu mình không đủ khả năng thành tiên thì sẽ không thể xứng với bọn họ, kết cục của mối quan hệ đạo lữ này ắt sẽ là nỗi khổ âm dương chia cắt vĩnh viễn.

Nghe nói năm xưa Bích Liên thiên tôn Sở Long Hà đã nói với Đan Vũ thiên tôn khi đang dùng tên Sở Hà.

Còn nguyên văn là như thế nào, có thêm thắt gì không... thì không còn ai biết rồi.

Tiêu Linh cũng rời đi cùng đệ tử và trưởng lão Dao Trì Thánh Địa, trấn nhỏ tiên môn ngày càng vắng người.

"Tất cả mọi người đến thuyền bay Thần Tiêu, chúng ta cũng nên chuẩn bị quay về rồi."

Bạch Liên thiên tôn nở nụ cười nhẹ, chỉ huy các đệ tử Thần Tiêu Thánh Địa leo lên thuyền bay.

Lúc thuyền bay cất cánh, sàn tàu đầy những tiếng vui cười hoan hô.

"Chiến trường thượng cổ quả là kích thích, đâu đâu cũng có quái vật vong linh mạnh mẽ hơn yêu thú bình thường rất nhiều."

"Thôi đi! Tuy rằng đám quái vật vong linh này mạnh nhưng trí khôn lại thua xa yêu thú, chỉ cần ba đến năm sư huynh đệ cùng phối hợp ăn ý là có thể giết chết quái vật vong linh cấp Kim Đan rồi."

"Chúng ta đã thu hoạch khá nhiều trong lần rèn luyện này, bấy nhiêu cũng đủ để tu luyện vài chục năm, hy vọng lần rèn luyện tiếp theo mau mau đến."

"Nói thì dễ đấy, trên chiến trường không thiếu quái vật, sơ sẩy một tí là sẽ bị vây giết tại đó mất."

"Không sai, chúng ta đã bị thương trên chiến trường, nếu không có nước thánh Niết Bàn mà thánh tử sư huynh tặng cho thì có lẽ tiểu đội chúng ta không ra ngoài được rồi."

"Đúng đúng, nước thánh Niết Bàn mà sư huynh đưa cho có hiệu quả đáng ngạc nhiên thật, nếu không có nó thì có lẽ ta không chịu nổi rồi!"

Một đệ tử Thần Tiêu đứng giữa đám người cao giọng nói: "Trương Tam ta có chuyện không thể không nói."

"Trong đợt rèn luyện này, chúng ta gặp phải đệ tử Tà Linh giáo ở Huyết Ma cốc, khi đó đúng là nghìn cân treo sợi tóc! Không biết đám đệ tử tà giáo chết tiệt đã nghĩ đến cách gì mà lại có thể tìm ra Huyết Ma cấp Nguyên Anh trên chiến trường."

"Trương mỗ dẫn các sư huynh đệ quyết chiến ba trăm hiệp với Huyết Ma nhưng vẫn không địch lại, cuối cùng bị Huyết Ma đẩy vào tình cảnh nguy hiểm. Cũng nhờ sư huynh không sợ gian nguy lặn lội nghìn dặm đến Huyết Ma cốc cứu viện, hơn nữa một mình chém năm Huyết Ma cấp Nguyên Anh, nếu không thì bọn ta đã gặp nạn rồi."

"Nói tóm lại, sau này cái mạng của Trương mỗ ta thuộc về thánh tử sư huynh, thánh tử sư huynh bảo Trương mỗ đi hướng đông thì Trương mỗ tuyệt đối không sang tây, thánh tử sư huynh bảo Trương mỗ đánh chó thì Trương mỗ tuyệt đối không bắt gà!"

Một mình chém năm Huyết Ma cấp Nguyên Anh trong khi chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ ư?