← Quay lại trang sách

Chương 362 Sự bất lực của Tử Dương tôn giả! (1)

Lục ca đã đồng ý đến Thần Tiêu Thánh Địa làm khách thì dĩ nhiên là ta sẽ hoan nghênh rồi."

"Có điều, Lục ca đã nhận được phần thưởng theo Trường Hà kiếm tôn học hỏi ba tháng, đó quả là cơ duyên lớn đấy."

Thẩm Thiên lấy một quả kiếm tâm ra từ Thương Minh Giới: "Trước đó Lục ca đã dùng một quả kiếm tâm nên thiên phú về kiếm đạo tăng mạnh."

"Nhờ hai quả kiếm tâm tăng cường này, ắt hẳn Lục ca sẽ được Trường Hà kiếm tôn khen ngợi và trở thành thiên kiêu kiếm đạo tuyệt thế!"

"Chi bằng Lục ca học kiếm ba tháng rồi hẵng đến Thần Tiêu Thánh Địa làm khách nhé?"

Sắc mặt của Thẩm Ngạo trở nên kỳ quái như đang căng thẳng vì điều gì đó.

Thẩm Thiên thấy thế bèn nhét quả kiếm tâm vào tay Thẩm Ngạo, đồng thời cổ vũ: "Lục ca, hãy tin mình có thể làm được!"

"Dù sao Lục ca cũng từng là thiên tài mạnh nhất Thẩm gia nước Đại Viêm chúng ta mà!"

Dứt lời, Thẩm Thiên giơ ngón tay cái và cười lộ hai cái răng cửa đẹp trai.

Thiên tài mạnh nhất ư?

Thẩm Ngạo ngẩn ngơ nhìn Thẩm Thiên.

Mấy tháng qua, hắn ta luôn sống dưới bóng của Thẩm Thiên.

Danh hiệu "thiên tài từng mạnh nhất" giống như sự châm biếm trong yên lặng hơn là khen ngợi hắn ta.

So với Thẩm Thiên của hiện tại, biểu hiện ban đầu của hắn ta nào giống thiên tài? Trong giới tu tiên rộng lớn này, hắn ta không hề xuất sắc.

Thẩm Ngạo nhìn Thẩm Thiên vì tưởng rằng vị Thập Tam đệ này đang trêu đùa mình, ai ngờ lại phát hiện nét mặt của hắn rất là chân thành.

Hình như hắn ta vẫn luôn là vị huynh trưởng thân thiết trong mắt Thập Tam đệ.

Trong phút chốc, Thẩm Ngạo cảm thấy một dòng nước ấm trào dâng trong lòng.

Hắn ta không khỏi thầm mắng bản thân, rõ ràng là truyện hài mà, lụy tình em gái gì chứ!

Bộ không biết cưỡng chế lụy tình là nhàm chán nhất à?

Dù hôm nay Đại La thần tiên có đến thì bổn điện hạ cũng phải nghĩ cách từ chối ba tháng huấn luyện đặc biệt này.

"Thập Tam đệ, ta không muốn đi huấn luyện đặc biệt, cách huấn luyện của Trường Hà kiếm tôn hoàn toàn không có hiệu quả, trái lại còn rất buồn chán và vất vả!"

Thẩm Ngạo nhìn Thẩm Thiên với vẻ tội nghiệp, đồng thời khẽ lầm bầm: "Bây giờ đệ là thánh tử Thần Tiêu, đệ có thể nghĩ cách giúp vi huynh... Đưa vi huynh vào Thần Tiêu Thánh Địa để tránh qua ba tháng này không?

Ặc?

Là thế sao?

Thẩm Thiên suy tư: "Ta thử xem sao."

Dứt lời, Thẩm Thiên bay đến trước mặt Tử Dương thiên tôn và hành lễ: "Thẩm Thiên bái kiến Tử Dương sư thúc."

Tử Dương thiên tôn thầm líu lưỡi khi cảm nhận được sức ép mạnh mẽ tỏa ra từ người Thẩm Thiên.

Rõ ràng tên nhóc này vẫn còn là một kẻ yếu ớt vào hai tháng trước tại cung Vị Ương nước Đại Viêm.

Không ngờ hắn lại trở thành một cường giả cảnh giới Kim Thân chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hơn nữa...

Hơn nữa, đến Tử Dương thiên tôn cũng lo sợ trước khí thế tỏa ra từ cơ thể hắn.

Rất hiển nhiên, điều đó có nghĩa là lực chiến thực của Thẩm Thiên đã đủ để uy hiếp Tử Dương thiên tôn một cách dễ dàng.

Đây chính là tài năng của thiên kiêu chân chính sao?

Quả là làm người ta tuyệt vọng!

Tử Dương thiên tôn không dám tỏ ra lạnh nhạt nên vội vàng khom người đáp lễ: "Thánh tử khách sáo rồi, gọi bần đạo Tử Dương là được rồi."

Dựa theo vai vế, Thẩm Thiên gọi Tử Dương tôn giả là sư thúc vì Tử Dương tôn giả ngang hàng với Trương Long Uyên.

Tuy nhiên, giới tu tiên là nơi kẻ mạnh làm vua nên tu sĩ các phái không quá coi trọng vấn đề vai vế.

Thân là thánh tử Thần Tiêu, Thẩm Thiên gọi Tử Dương tôn giả là sư thúc đã là khách sáo rồi, điều đó làm Tử Dương tôn giả thấy lo sợ vì được tôn trọng.

Quả nhiên mọi người đều khen thánh tử Thần Tiêu biết đạo lý.

Một vị thiên kiêu có tài năng ngút trời mà lại nho nhã lễ độ, hơn nữa còn vô cùng đẹp trai, thử hỏi ai mà không thích cho được?

Thẩm Thiên mỉm cười nói: "Thật là không dám giấu, hậu bối đến quấy rầy sư thúc vì muốn nhờ sư thúc giúp một chuyện."

Dứt lời, Thẩm Thiên lặng lẽ lấy một gốc cỏ Long Huyết lâu năm ra và nhét vào tay Tử Dương tôn giả.

Tử Dương tôn giả vừa cảm nhận được sức mạnh tinh khiết từ cỏ Long Huyết thì hai mắt sáng rỡ.

Ông ta ho nhẹ, thản nhiên bỏ cỏ Long Huyết vào túi rồi cười: "Thánh tử khách sáo quá, trước giờ động Thái Bạch ta luôn nghe theo lệnh của thánh địa mà."

"Nếu thánh tử có việc cần Tử Dương thì cứ căn dặn là được."

Thẩm Thiên nhìn Thẩm Ngạo và nói: "Thật không dám giấu, hậu bối và Lục ca Thẩm Ngạo đã thân thiết như huynh đệ từ nhỏ."

Thân thiết như huynh đệ? Chẳng phải hai người vốn là huynh đệ sao?

Được rồi, vấn đề này không quan trọng.

Tử Dương thiên tôn gật đầu: "Bần đạo hiểu, hoàn toàn hiểu, nếu không thì thánh tử đâu đổi tên là Thẩm Ngạo Thiên khi còn ở Vạn Linh Viên. Tình cảm sâu sắc giữa hai người khiến người ta cảm động."

Thẩm Ngạo: "..."

Thẩm Thiên: "..."

Khụ khụ!

Thẩm Thiên ho nhẹ: "Cho nên Thẩm mỗ hy vọng có thể mời Lục ca đến Thần Tiêu Thánh Địa làm khách một thời gian, Tử Dương sư thúc có thể giúp cho hay không?"

Làm khách một thời gian?

Tử Dương tôn giả nhíu mày: "Nhưng theo lý thì Ngạo nhi phải tu luyện ba tháng với Trường Hà sư huynh sau khi quay về sơn môn."

"Đó là cơ hội hiếm hoi mà Ngạo nhi được học kiếm với Trường Hà sư huynh, nếu Ngạo nhi không trở về rồi làm Trường Hà sư huynh bất mãn thì có lẽ sau này sư huynh sẽ không chỉ dạy Ngạo nhi nữa."

Sau này không chỉ dạy nữa?

Mắt Thẩm Ngạo sáng rỡ, sau đó thở dài: "Sư tôn, tuy rằng rất hiếm có cơ hội tu luyện với sư bá, nhưng đồ nhi coi trọng tình nghĩa huynh đệ hơn là tu tiên hỏi đạo. Sư tôn cho phép ta đến Thần Tiêu Thánh Địa với Thập Tam đệ đi!"

Tử Dương tôn giả trợn trắng mắt với Thẩm Ngạo, thầm nghĩ ngươi còn giả vờ trước mặt sư phụ làm gì nữa!

Sao sư phụ lại không hiểu nội tâm gian xảo của ngươi? Không phải là sư tôn ta chưa từng được Trường Hà sư huynh huấn luyện.

Nếu lần này ngươi không về, sư huynh cảm thấy mình bị leo cây rồi thẹn quá hóa giận nên huấn luyện vi sư thì làm sao đây!