Chương 371 Phương mỗ cũng coi như là tuyệt đại thiên kiêu! (2)
Nếu trước đó, chúc đệ tử Thần Tiêu chúc mừng Thánh giả là chúc mừng cho vinh dự của tông môn, vừa trang nghiêm vừa tôn trọng.
Thì lúc này khi chúc mừng Thánh tử, chúng đệ tử Thần Tiêu đang chúc mừng cho lợi ích của chính bản thân mình, vô cùng cuồng nhiệt.
Tháp Chiến Thần!!!
Đó là tháp Chiến Thần đó!!!
Là một trong những đại khí vô thượng truyền kỳ của Đông Hoang đó, các tông môn gần như không ai không biết uy danh đỉnh đỉnh của tháp Chiến Thần.
Tương truyền đây chính là tòa tháp từ tiên giới rơi xuống, trong tháp không những có vô số hình chiếu thiên kiêu nơi tiên giới mà còn có rất nhiều truyền thừa ở tiên giới.
Suốt vạn năm qua, đã có vô số thiên kiêu của ngũ vực bát hoang từng thu được cơ duyên trong chiến thần tháp, từ đó mở ra truyền kỳ cả đời.
Xa có Hoang Thạch từ tám ngàn năm trước, nay đã vang danh vô địch, kinh diễm suốt mấy thời đại!
Gần có Trương Long Uyên từ ngàn năm trước, nghiêng ngả cả Đại Hạ, trọng hưng thánh địa.
Có thể nói, đây là một tòa đại khí có thể ảnh hưởng đến thế cục của các thế lực lớn ở ngũ vực, giá trị vô lượng!
Vạn năm qua có vô số thiên kiêu tiến vào chiến trường thượng cổ lịch luyện ôm hy vọng được tháp Chiến Thần chấp nhận, nhưng đều thất bại lui binh.
Dần dần, tất cả mọi người đều coi tháp Chiến Thần là cơ duyên trời ban, không ai có thể thu phục.
Nhưng hôm nay, Thần Tiêu Thánh chủ đã nói gì nào? Ông nói tòa tháp sứt mẻ này chính là tháp Chiến Thần sao?
Ông nói, tháp Chiến Thần đã chấp nhận Thánh tử bổn môn, tọa lạc tại bổn Thánh địa sao?
Sau này đệ tử bổn môn không cần phải tơi chiến trường thượng cổ nguy hiểm trùng trùng tìm vận may nữa, lúc nào cũng có thể vào trong tháp Chiến Thần lịch luyện sao?
Quan trọng hơn là, đệ tử bổn môn vào tháp thí luyện được bớt hai mươi phần trăm phí, thành viên tổ chức Thiên Quyến được chiết khấu tới bảy mươi phần trăm sao?
Ưu đãi này quả thực có thể khiến cho các đệ tử tiên môn khác phải hâm mộ đến chảy nước miếng đó!
Nhất thời, tất cả đệ tử Thần Tiêu đều cuồng nhiệt nhìn sang Thẩm Thiên.
“Chúc mừng Thánh tử!”
“Chúc mừng Thánh tử!”
“Chúc mừng Thánh tử!”
Tiếng hô chấn động thiên địa, vang vọng trăm dặm.
Nếu không nhờ Thần Tiêu Thánh chủ Trương Long Uyên cơ trí.
Mà đổi sang một vị Thánh chủ đa nghi nào đó, e là lúc này đã bị dọa sợ gần chết rồi.
Dù sao, nhân khí, uy vọng của tên Thẩm Thiên này lớn quá nhanh, sắp vượt Thánh chủ rồi.
Lúc này, ngay cả hai lốp xe dự phòng của vị trí Thánh tử là Phương Thường Và Trương Vân Đình cũng phải tâm phục khẩu phục ăn mừng.
Nhất là Phương Thường, ban đầu y còn khá bất mãn vì tòa tháp sứt mẻ này lại cướp hết lôi đình thiên kiếp của mình.
Nhưng đến khi biết tháp này là do Thẩm Thiên đem về, nháy mắt đã không còn khó chịu nữa.
Với loại tứ chi phát triển điên cuồng mê đánh nhau như Phương Thường, tháp Chiến Thần quả thực là chí bảo hoàn mỹ.
Bình thường y biết kiếm đâu nhìn thiên kiêu cùng giai để so tài như thế?
Chỉ có Phật tử Khổ Đa cuồng ngược thường xuyên luận bàn vật lộn với Phương Thường.
Cũng chính vì vậy mà quan hệ của hai bọn họ đặc biệt tốt.
Nhưng Phương Thường đánh với Khổ Đa từ nhỏ tới lớn rồi, chiến lực sàn sàn nhau, ai cũng nắm rất rõ phong cách chiến đấu của đối phương.
Có thể nói, chỉ cần đối phương cong mông lên một cái, y đã biết đối phương sắp dùng chiêu gì rồi, thực sự quá nhàm chán.
Bây giờ có tháp Chiến Thần ở đây rồi, y còn phải sầu vì không tìm được thiên kiêu cùng giai đánh cờ nữa sao?
Phương Thường cảm thấy, tháng ngày sau này sẽ cực kỳ phong phú đây.
Hắc hắc, chờ lát nữa phải đi thử một chút, nếu vui sẽ về kể cho Khổ Đa.
Vừa vặn Khổ Đa còn đang chép kinh Phật, tên trọc này sẽ phải hâm mộ mình đến chết!
◇ ❖ ◇
“Sau này tháp Chiến Thần sẽ ở đây, sẽ do trưởng lão bổn môn trông coi.”
“Mọi người hô rất tốt. Bây giờ có thể tiến vào trong tháp thí luyện rồi, Tháp Linh sẽ nói quy tắc cụ thể hco các ngươi.”
Thần Tiêu Thánh chủ bình tĩnh tuyên bố xong xuôi, nhìn sang Thẩm Thiên nói: “Thiên Nhi, con đi theo bổn tọa.”
Thẩm Thiên khẽ gật đầu, nhảy lên lưng Hoàng Kim Thần Dực, đứng cạnh Thần Tiêu Thánh chủ.
Hai người cất bước bước vào cánh cửa giữa hư không, biến mất ngay trước mắt mọi người.
Các đệ tử Thần Tiêu đã vô cùng kích động đang chen chúc dũng mãnh lao tới tháp Chiến Thần.
Đương nhiên, bọn họ chỉ vây quanh tháp Chiến Thần, không ngừng đánh giá, chứ khôn dám tùy tiện tiến vào trong tháp. Dù sao cũng chưa ai hiểu rõ thế nào.
“Vân Địch đã từng vào trong tháp này lịch luyện, mọi người không cần lo lắng. Lịch luyện trong tháp rất an toàn.”
Tần Vân Địch cười meo meo, kể lại kinh nghiệm lịch luyện trong tháp cho mọi người.
Mấy người Tống Phú Quý, Triệu Hạo, Lưu Thái Ất cũng đứng cạnh làm chứng.
Độc lập giữa hư không?
Ghi lại bia chiến thần xếp hạng của các thiên kiêu vạn năm qua?
Có thể luận bàn cùng thiên kiêu trên tiên giới, được lên lôi đài mở mang kiến thức với các chiến thần của các chủng tộc mạnh sao?
Còn cả các bí tịch công pháp trong đó nữa. Trong tháp khôn thiếu bí thuật thất truyền của các đại Thánh địa, các Thần tộc chứ?
Tất cả những thứ này đều có lực hấp dẫn lớn lao với các đệ tử trẻ tuổi này.
Cuối cùng, đại sư huynh Thần Tiêu Thánh địa Phương Thường cũng động tâm.
Y mặc xích kim thánh giáp, cầm liệt diễm long thương trong tay, ngạo nghễ đi tới trước tháp.
“Không ngờ tòa tháp nát này lại chính là tháp Chiến Thần trong truyền thuyết. Quả nhiên nhìn tháp không thể xem tướng mạo.”
“Tháp Chiến Thần, tiếp dẫn Phương mỗ vào đi! Ta chính là cửu chuyển Kim Đan, đã đạt tới cực hạn, cũng có thể coi như tuyệt đại thiên kiêu!”
“Phương mỗ muốn mở mang kiến thức một chút, xem thiên tài ở tiên giới mạnh tới mức nào!”
“Có thể ngăn được xích diễm long thương trong tay Phương mỗ không!”