← Quay lại trang sách

Chương 372 Phương Thường vs thất tinh thiên kiêu! (1)

Phương Thường vốn có dáng người khôi ngô, ngạo nghễ đứng giữa đám đông đệ tử Thần Tiêu, người ngao ngựa lớn.

Lúc này y mặc chiến giáp, tay cầm long thương, càng lộ ra anh tưng bừng bừng phấn chấn, uy vũ bất phàm, khiến cho cả đám người đều chặt lưỡi tán thưởng.

Không hổ là Đại sư huynh, quả nhiên có quyết đoán khí thôn sơn hà.

Đối mặt với chí bảo vô thượng như tháp Chiến Thần, đối mặt với hình chiếu thiên kiêu của tiên giới mà cũng có thể bình tĩnh, tự tin chắc chắn ta là vô địch như vậy.

Không tính đến thiên tư tuyệt thế cửu chuyển Kim Đan, chỉ riêng trái tim vô địch này đã là đáng quý.

Tất cả mọi người đều tin chắc chắn, nếu không phải gặp trúng đứa con trai của thiên mệnh như Thẩm Thiên, ở Thần Tiêu Thánh địa chắc chắn Phương Thường sẽ nổi bật, không một ai có thể che đi vầng hòa quang của y.

Đây là một tuyệt đại thiên kiêu, đủ để sánh ngang địa vị với bất kỳ vị Thánh tử nào!

Phương Thường vừa lên tiếng, cửa lớn của tháp Chiến Thần từ từ mở ra, một luồng sáng bảy màu bắn ra.

Luồng sáng bảy màu bao lấy Phương Thường, tiếp dẫn y vào trong.

Trương Vân Đình và Trương Vân Hi cũng theo sát đằng sau, tới trước tháp Chiến Thần.

“Thần Tiêu đệ tử Trương Vân Đình, muốn lĩnh giáo phong tư thiên kiêu tiên giới, xin tháp thần tiếp dẫn.”

“Thần Tiêu đệ tử Trương Vân Hi, muốn lĩnh giáo phong tư thiên kiêu tiên giới, xin tháp thần tiếp dẫn.”

Cửa lớn của tháp thần lại mở ra lần nữa, lại một luồng sáng bảy màu bắn ra, tiếp dẫn cả Trương Vân Đình lẫn Trương Vân Hi vào trong.

Trước mắt sáng lòa rực rỡ, Phương Thường, Trương Vân Đình và Trương Vân Hi cũng xuất hiện trên lôi đài chiến thần.

Ba người được tiếp dẫn vào ba vùng hư không khác biệt, không ở trên cùng một lôi đài.

Ngắm nhìn bốn phía, không thấy có đồng bạn nào.

Một giọng nói nữ tử ôn nhu vang lên bốn phía lôi đài.

“Thiếu niên trẻ tuổi, thiếu nữ u, hoan nghênh tiến vào lôi đài chiến thần.”

“Trên lôi đài này, các ngươi có thể thỏa thích luận bàn cũng vô số thiên kiêu.”

“Nếu các ngươi chiến thắng các thiên kiêu này, có thể sẽ thu được các loại bí pháp truyền thừa trân quý.”

“Dù có không cẩn thận mà chiến bại cũng chỉ cần tốn một chút linh thạch thôi. Lời lắm đó.”

“Mặt khác, nếu các ngươi biểu hiện đủ ưu tú, còn có cơ hội được khắc tên lên bia chiến thiền, lưu danh thiên cổ đó!”

Vừa dứt lời, trên lôi đài của ba người hiện ra một tấm bia cổ màu xanh.

Trên đó khắc rất nhiều cái tên mà bọn Phương Thường đã từng nghe qua phần lớn, như sấm rền bên tai.

Giống như ai đó đã từng là Thánh chủ Dao Trì, ai đó từng là Thánh chủ Thần Tiêu, hay một vị cường giả vô địch nào đó, hoặc là một vị truyền kỳ đã đắc đạo thành tiên nào đó…

Có thể nói, một trăm cái tên đầu tiên trên tấm bia cổ này, không có một ai là kẻ tầm thường.

Trừ phi là nửa đường chết yểu, nếu không họ đều đã thực sự trưởng thành, đều là bá chủ một phương!

◇ ❖ ◇

Trương Vân Hi đọc tấm bia, từ thứ một đến thứ hai mươi, càng đọc mày càng nhíu chặt.

Nàng không cam lòng hỏi: “Tháp Linh, vì sao trên bia chiến thần màu xanh này lại không có tên Thẩm Thiên sư đệ? Chẳng lẽ với thiên tư của hắn còn chưa đủ đoạt lấy một vị trí trên bảng này hay sao?”

Không chỉ vậy, xếp hạng của Bích Liên sư bá còn cao hơn cả phụ tôn, quá không bình thường mà.

Đương nhiên, so ra thì Trương Vân Hi vẫn cảm thấy việc Thẩm Thiên sư đệ không được lọt vào danh sách một trăm cái tên được khắc trên bia quan trọng hơn một chút.

Bốn phía lôi đài vang lên tiếng phụ nữ cười khẽ: “Thiếu nữ, ngươi không cam lòng thay Thẩm Thiên sao?”

“Không cần phải vậy, Thẩm Thiên đã qua hết các bài kiểm tra của tháp ta, chính là thiên kiêu bảy sao duy nhất trên đời.”

“Nhưng hắn không muốn được ghi tên vào bia chiến thần, tháp Chiến Thần tôn trọng lựa chọn của tất cả các thiên kiêu.”

“Sẽ không cố tình ghi tên người ta lại.”

“Nếu thiếu nữ ngươi có thể lọt vào nhóm một trăm người đầu tiên cũng có thể chọn giấu tên mình đi, sẽ được ghi trên bảng là “Dấu tên”.”

“Chỉ có điều, cần phải nộp một vạn linh thạch phí giấu tên.”

Trương Vân Hi sững sờ, nói thật ra thì với nàng một vạn linh thạch hoàn toàn không đáng gì.

Nhưng chỉ muốn giấu tên thôi cũng phải giao ra một vạn linh thạch sao?

Tháp Chiến Thần này thu phí đắt như giết người ý!

Nhưng từ khi biết Thẩm Thiên được tháp Chiến Thần xếp hạng là thiên kiêu bảy sao thì Trương Vân Hi rất vui vẻ, không so đo mấy thứ này.

Nàng bình tĩnh nói: “Tháp Linh, nhờ ngươi giới thiệu quy tắc lôi đài cho ta.”

Giọng nói nữ tử lại vang lên: “Rất vinh hạnh giới thiệu cho ngài.”

“Lôi đài chiến thần chính là hạch tâm của tháp Chiến Thần, trong đó lưu giữ vô số hình chiếu của các thiên kiêu hai giới tiên phàm.”

“Trên lôi đài này, ngươi có thể luận bàn với các thiên kiêu từ xưa tới nay với mọi phong cách, cực kỳ có ích cho kinh nghiệm chiến đấu của ngươi.”

“Quy tắc cụ thể như sau: Kiêu chiến thiên kiêu một sao, sau chiến thắng sẽ thưởng công pháp cấp một sao, chiến tích truyền thừa, nếu thất bại sẽ bị trừ mười điểm chiến thần.”

“Khiêu chiến thiên kiêu hai sao, nếu chiến thắng sẽ được thưởng công pháp cấp hai sao, chiến tích truyền thừa, nếu thất bại sẽ bị trừ ba mươi điểm chiến thần.”

“Khiêu chiến thiên kiêu ba sao, nếu chiến thắng sẽ được thưởng công pháp cấp ba sao, chiến tích truyền thừa, nếu thất bại sẽ bị trừ một trăm điểm chiến thần.”

“Khiêu chiến thiên kiêu bốn sao, nếu chiến thắng sẽ được thưởng công pháp cấp bốn sao, chiến tích truyền thừa, nếu thất bại sẽ bị trừ ba trăm điểm chiến thần.”

“Khiêu chiến thiên kiêu năm sao, sáu sao, bảy sao, nếu chiến thắng sẽ được thưởng công pháp năm, sáu, bảy sao, nếu chiến bại sẽ bị trừ một nghìn điểm chiến thần.”

“Điểm chiến thần có thể đổi được bằng linh thạch, pháp bảo, đan dược, các loại tài nguyên, đại khái tỷ lệ là một điểm chiến thần tương đương với mười linh tinh, bằng một vạn viên linh thạch.”

Trương Vân Hi như đang suy tư gì đó, lại nói: “Ta đã từng đọc trong sách cổ, tiền đặt cược để khiêu chiến thiên kiêu một sao của tháp Chiến Thần là một trăm điểm chiến thần phải không?”

Bốn phía quanh lôi đài vang vọng tiếng cười dịu dàng của nữ nhân: “Đây là kết quả sau khi bổn tháp bàn bạc với Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên.”

“Để phân biệt với các thiên kiêu ngũ vực, bổn tháp đã đưa ra một quyết định đối ngoại với Thần Tiêu Thánh địa, trong vòng một trăm năm, tất cả đều chiết khấu một phần khi khiêu chiến.”

“Ngoài ra, ngài là Thánh nữ Thần Tiêu, còn có thể hưởng thụ chiết khấu cấp chí tôn, tất cả chi phí khiêu chiến đều giảm năm mươi phần trăm trên phí cơ sở.”

“Ưu đãi rất tốt đừng bỏ lỡ, trăm năm thoáng cái là qua, thiếu nữ trẻ tuổi, ngươi còn chờ gì nữa?”

Thì ra là Thẩm Thiên sư đệ đấu tranh kiếm ưu đãi cho ta sao?

Trương Vân Hi đỏ mặt nói: “Vân Hi đã hiểu, làm phiền Tháp Linh giải đáp.”