Chương 375 Truyền kỳ về Hoang Thạch Đế quân (1)
Đây là áp giáp kỳ lân do mậu thổ kỳ lân thần lôi ngưng đọng thành, là trung ương của năm phương, chủ thủ hộ.
Trong ngũ hành thần lôi, mậu thổ kỳ lân thần lôi có phong cách chiến đấu cân bằng nhất, sở trường là xua đi các năng lượng xấu.
Mà lực phòng ngự của nó gần như chỉ dưới huyền vũ giáp, đủ để đối phó với gần như tất cả các đòn tấn công.
Trong trận chiến lúc trước, nếu không phải vì Phương Thường không kịp tế ra kỳ lân lôi đình giáp, tăng phúc cho xích kim chiến giáp đang mặc.
Thì cho dù đối phương là thiên kiêu bảy sao, chắc chắn cũng không thể đánh bại y chỉ trong ba giây đồng hồ.
Thế nào.. cũng phải mười giây tám giây đi!
Hai chiến giáp hộ thể, PHương Thường đột nhiên hóa chân thành roi nhắm thẳng thằng nhóc hung hăng kia mà đá mạnh.
Lúc này, y đã hạ quyết tâm phải nghiêm túc chiến đấu.
Mặc dù thằng nhóc này có vẻ bề ngoài cực kỳ đáng yêu nhưng sức chiến đấu của nó lại cực kỳ cường hãn.
Đối mặt với gia hỏa này, nếu Phương Thường dám xem thường, chắc chắn sẽ ăn thiệt lớn.
◇ ❖ ◇
Khi cái chân tráng kiện của Phương Thường sắp đá trúng thằng nhóc kia.
Đột nhiên nó vọt lên khỏi lôi đài, thoát khỏi một cước sát cánh này.
Sau đó, nó đột nhiên vung một quyền đánh vào đầu gối của Phương Thường.
Mượn phản lực, nó thả ngươi bay lên vòng ra sau lưng Phương Thường.
Trong lòng bàn tay nó, thần văn màu đen vàng tỏa sáng rực rỡ, hóa thành một cái pháp ấn hình tứ phương.
Toàn thân pháp ấn lượn lờ tiên quang, xem ra cực kỳ bất phàm, mà thằng nhóc này lại dùng như cục gạch.
Đùng.
Pháp ấn vuông vức vung lên, đập mạnh vào trán Phương Thường.
Dù có kỳ lân lôi đình giáp và xích kim chiến giáp bảo hộ, Phương Thường vẫn cảm thấy đầu mình đau ong ong.
Trên trời dưới đất, khắp nơi đều là sao bay…
Nhất thời, hán tử cao lớn thô kệch này quả thực muốn nghi ngờ cuộc đời rồi.
Rốt cuộc thằng nhóc hung hăng này từ đâu ra?
Quá mạnh đi!
Phương Thường ngơ ngẩn ngồi bệt xuống lôi đài Chiến Thần.
Ba phút…
Sao lại nhanh thế được?
Mà ba phút này không phải là ba phút chiến đấu.
Là ba phút hùng hài tử kia đơn phương ẩu đả với Phương Thường, đánh cho hắn hoa mày chóng mặt.
Trong chớp mắt Phương Thần ấn đánh trúng gáy Phương Thường, hắn chợt cảm thấy mình không thể ngưng tụ được thần niệm.
Tầm mắt y mờ nhòa hẳn đi, hai tai cũng chỉ nghe được tiếng ù ù không rõ.
Rất hiển nhiên, Phương Thần ấn kia cực kỳ đặc biệt, có năng lực tấn công thần hồn của tu sĩ.
Sau khi bị ấn đập trúng, Phương Thường đã hoàn toàn mất thế chủ động, bị hùng hài tử kia cưỡi lên cổ đánh cho tê người suốt ba phút.
Cuối cùng, vẫn là Tháp Linh Chiến Thần trạch tâm nhân hậu không nỡ mới gián đoạn vượt quan, bớt cho hắn một chút đau khổ.
Nhưng dù vậy lúc này trên đầu Phương Thường cũng xuất hiện một đống đại hồng bao.
Nếu y đang mặc áo cà sa, bảo y là chân Phật tới từ thế giới cực lạc có khi cũng có người tin đấy.
“Hùng hài tử hung ác thật, rốt cuộc con hàng này là ai?”
Phương Thường cắn răng bôi thuốc lên đỉnh đầu, đau đớn nhe nanh trợn mắt.
Tháp Chiến Thần đã khôi phục thương thế miễn phí cho y một lần rồi, nếu muốn nữa sẽ mất phí.
Mà lúc này hắn cảm thấy đây chỉ là một chút vết thương nhỏ, không đáng lãng phí điểm chiến thần, vượt quan nạp tiền quan trọng hơn.
Tiếng nói của Tháp Linh vang lên: “Thiên kiêu trẻ tuổi, sao ngươi không nhìn tấm bia cổ bên phải của mình xem?”
Phương Thường nghe vậy mới phát hiện ra có một tấm bia cổ lơ lửng bên tay phải mình.
Trên tấm bia cổ đó khắc rất nhiều cái tên, hắn cũng từng nghe nói đến không ít.
“Một: Hoang Thạch, thiên kiêu sáu sao.”
“Hai: Bắc Trần Huyền, thiên kiêu năm sao.”
“Ba: Diêu Vũ Tịch, thiên kiêu năm sao.”
“Bốn: Sở Long Hà, thiên kiêu năm sao.”
◇ ❖ ◇
“Mười: Lỗ Mộng, thiên kiêu năm sao.”
“Mười: Dạ Di Thiên, thiên kiêu năm sao.”
◇ ❖ ◇
Phương Thường cẩn thận đọc một lượt từ vị trí thứ nhất đến dòng cuối cùng trên bia là vị trí thứ một trăm.
“Xem hết rồi, thì sao?”
“Cái tháp nhà ngươi cứ thích úp úp mở mở thế nhỉ, ta đang hỏi…”
Chờ chút!
Dường như Phương Thường sực nghĩ ra điều gì đó.
Hắn vội đưa mắt nhìn lên cái tên đứng đầu trên tấm bia.
Hoang Thạch???
Hùng hài tử kia là Hoang Thạch Đế quân khi còn nhỏ sao?
Phương mỗ ta may mắn đến vậy sao? Lại có thể luận bàn với Hoang Thạch Đế quân khi còn trẻ?
Y nói điều này ra có thể tiện sát bao nhiêu thiên kiêu đây! Đáng giá. Dù có thua một ngàn điểm chiến thần cũng đáng!
Phương Thường nào còn chút phiền muộn nào nữa, vì cái tên Hoang Thạch này là một truyền kỳ phi phàm với các thiên kiêu trẻ tuổi.
Hoang Thạch Đế Quân sinh ra từ hơn tám ngàn năm trước, sắp vào thời điểm Tà Linh tháo chạy, ngũ vực bát hoang vỡ tan, thế loạn, mọi thứ đều tàn phế, cần xây dựng từ đầu.
Khi đó, khắp nơi trong ngũ vực đều có ẩn giấu tà linh cường đại, còn có không ít tu sĩ cải trang thành tà linh đi làm việc ác.
Ngoài ra, có không ít tiên môn đã hao tổn rất nhiều nội tình trong lúc chống lại tà linh.
Bây giờ tà linh tháo chạy, các tiên môn cũng đang tranh thủ kiếm lợi ích.
Vì vậy mà có không ít tiên môn…. Đã bị hủy diệt.
Tóm lại, cả ngũ vực đều vô cùng hỗn loạn.
Trong thời loạn ấy, xuất hiện vô số tuyệt đại thiên kiêu.
Ở thời đại ấy, Hoang Thạch Đế quân chính là một tồn tại vô địch.
Ông ta sinh ra trong một bộ lạc bình thường nào đó ở đại hoang, còn vì là thạch thai nên bị tộc nhân coi là yêu nghiệt mà đem đánh nát.
Kết quả, da đá vỡ vụn, lộ ra một đứa trẻ phấn điêu ngọc trác, không khóc không nháo, rất đáng yêu.
Càng kinh ngạc hơn là trên cổ đứa trẻ này treo một con dấu bằng đồng xanh lớn bằng quả chứng bồ câu.
Đứa trẻ kia nhoẻn cười, con dấu tỏa ra kim quang nhàn nhạt, cực kỳ bất phàm.
Thân là thạch thai, lại có bảo vật cùng sinh, coi như chú định người này bất phàm rồi, chỉ một lần ra tay mà vô địch.
Chỉ có điều, vị trí của bộ lạc Hoang Thạch quá vắng vẻ, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cho nên, dù ông ta có thần dị đi nữa cũng không khiến ai chú ý tới.