Chương 376 Truyền kỳ về Hoang Thạch Đế quân (2)
Về sau, Hoang Thạch bắt đầu trưởng thành, lại càng khác biệt với người thường.
Mới một tuổi ông ta đã có thể bước đi như bay, nâng được tảng đá lớn đến người lớn còn khó gánh được.
Mới ba tuổi, còn chưa dứt hơi sữa, mẫu thân chẳng còn sữa, thế là Hoang Thạch bèn vào trong đại sơn tìm hổ báo.
Hổ báo nơi đại hoang hung tàn cỡ nào chứ? Trong đó thậm chí không thiếu những con chuẩn tinh quái có thể nuốt nhả nhật nguyệt tinh hoa, sắp bước tới giai đoạn tu hành.
Nhưng đứa nhóc ba tuổi chưa mọc lông Hoang Thạch lại có thể đánh cho đám cọp cái báo mẹ kia phải khuất phục.
Cuối cùng, nó bú sữa cọp cái báo mẹ mặt mũi sưng húp mà lớn ào ào.
Trong khoảng thời gian này, Hoang Thạch cũng đã tiếp xúc được với một số chuẩn tinh quái, học được cách thổ nạp của chúng.
Nếu là người bình thường, dù có tiên pháp hướng dẫn cặn kẽ đi nữa, thì việc bắt giữ khí cảm chắc chắn không phải chuyện đơn giản, nhưng trên thế gian này còn có tuyệt thế thiên tài.
Hoang Thạch cứ như vậy chỉ dựa vào phương pháp thổ nạp của bách thú nơi núi rừng mà bắt đầu tu luyện.
Sau đó, ông ta rời đại hoang, xông xáo tu hành, đã từng tiến vào không ít tông môn, bí cảnh.
Thân ở loạn thế, chẳng có chỗ dựa, mà Hoang Thạch lại là một tuyệt thế thiên kiêu, nên khó tránh bị người ta ngấp nghé.
Không chỉ có những lời mời chào khắp nơi, Hoang Thạch còn từng bị kẻ xấu nhòm ngó, có cả đồng bạn đã từng liều mình giúp đỡ tế trời.
Nhưng cuối cùng, ông ta đã đặt chân lên đến đỉnh cao, chỉ trăm tuổi đã độ kiếp thành Thánh, phá kỷ lục của ngũ vực.
Càng khiến cho người ta kinh hãi thán phục hơn, khi độ kiếp ông gặp cửu cửu thiên kiếp chí cao vô thượng, vạn năm khó gặp.
Sau khi độ kiếp, Hoang Thạch lại càng cường đại hơn, nhưng cũng vì vậy mà ngày càng nhiều kẻ địch nhòm ngó ám sát ông ta.
Cuối cùng, ông ta lần lượt chém giết, máu chảy thành sông, càng đánh càng mạnh.
Thậm chí còn có một con tà linh ngoại vực cấp Chân Tiên cũng bị Phiên Thiên ấn của Hoang thạch hạ mất hồn mất vía.
Từ đó trở di, Hoang Thạch trở thành vô địch, khắp ngũ vực không một ai dám chất vấn thực lực và quyền uy vô địch của ông ta.
Về sau, ông ta thành lập nên tiên triều Đại hoang và học cung Tắc Hạ ở Trung Châu, bát phương đều tới chầu.
Có thể nói, năm ngàn năm trước, Hoang Thạch là một vị vua không ngai của ngũ vực.
Hôm nay, sau năm ngàn năm, không một ai biết ông ta đã từng mạnh đến mức nào.
Nhưng địa vị của tiên triều Đại Hoang vẫn luôn bao trùm khắp các vùng Thánh địa suốt năm ngàn năm nay.
Mà học cung Tắc Hạ do Hoang Thạch Đế quân sáng lập ra cũng thu được các đại Thánh địa gia nhập liên minh, trở thành Thánh địa trung tâm trong lòng các thiên kiêu ngũ vực.
Tóm lại, Hoang Thạch Đế quân là một truyền kỳ tuyệt đối, nhìn chung thiên kiêu ngũ vực không ai không kính nể.
Có thể đánh một trận với Hoang Thạch Đế quân khi còn trẻ, hơn nữa còn ác chiến mấy trăm chiêu.
Với Phương Thường, đây là một kỷ niệm quá đáng giá!
◇ ❖ ◇
“Tháp Linh, Tháp Linh, ta còn có thể đánh với Hoang Thạch Đế quân một trận nữa không?”
Phương Thường sờ sờ cục bánh bao trên đầu tràn đầy mong đợi hỏi Tháp Linh.
Tầng thứ bảy tháp Chiến Thần, Diệp Kình Thương cũng đang ngẩn tò te.
Tên ngốc này bị cục gạch đập trúng rồi ngu hẳn rồi sao? Đã bị đánh rồi còn muốn chạy theo xin thêm trận nữa à?
“Vì sao?”
Ánh mắt Phương Thường nóng hổi, đáp: “Bởi vì Hoang Thạch Đế quân chính là ngọn đèn chỉ đường của Phương mỗ, là tấm gương trên con đường tu tiên của Phương mỗ.”
“Phương mỗ hy vọng có thể chiến thêm một trận với ngài khi còn trẻ, mong được chiêm ngưỡng anh tư của tiền bối!”
Diệp Kình Thương suy tư một lát, lại hỏi: “Thì ra ông ta là thần tượng của ngươi à?”
Nếu Phương Thường không giải thích, Diệp Kình Thương cũng không biết đâu.
Muốn tiếp xúc gần gũi với thần tượng sao?
Đương nhiên là có thể!
Nhưng mà, phải trả thêm tiền!
Gấp đôi?
Phương Thường nghe Tháp Linh báo giá xong liền sững ra.
“Sao Phương mỗ muốn khiêu chiến Hoang Thạch đế quân cần phải đặt cược gấp đôi?”
Mặc dù Phương Thường thích chiến đấu nhưng hắn ta không ngốc.
Đây là hình chiếu của Hoang Thạch đế quân lúc còn trẻ, hắn ta nào phải đối thủ?
Đừng tưởng Cửu Chuyển Kim Đan ghê gớm thế nào, trước mặt Hoang Thạch đế quân thì đây hoàn toàn
Vài ngàn năm trước, Trung Châu cũng có một vị thiên kiêu Cửu Chuyển Kim Đan không coi ai ra gì nói mát khiêu khích quyền uy của Tắc Hạ học cung.
Lúc ấy, trong Tắc Hạ học cung có một vị Thần Ma Luyện thể giả cấp Bát Chuyển Kim Thân đã đánh cho thiên kiêu Cửu Chuyển Kim Đan này một trận te tua.
Kim Đan cũng bị đánh cho vỡ nát.
Nghe nói vị Thần Ma Luyện thể giả kia chỉ là một đệ tử ký danh của Hoang Thạch đế quân mà thôi.
Cửu Chuyển Kim Đan đúng là có thể xưng thiên kiêu tuyệt thế, khắp Đông Hoang có thể nói là ngàn năm khó gặp một lần.
Nhìn khắp ngũ vực, tồn tại cấp bậc này phải vài trăm năm mới có được một người.
Nhưng, trước mặt Hoang Thạch đế quân còn lâu mới có tư cách kiêu ngạo!
Phương Thường biết rõ dù mình đánh lại một trận với chàng trai kia thì kết quả đại khái cũng sẽ thảm bại.
Bỏ tiền ra để bị đánh, còn phải bỏ tiền gấp đôi để được bị đánh gấp đôi sao?
Thế là sao?
Tháp Linh thấy hình như Phương Thường chưa hiểu liền giải thích: “Dựa theo nguyên tắc, tất cả tỷ thí đánh cược đều ngẫu nhiên.”
“Chiến Thần Tháp có quy tắc của mình, bổn Thánh Linh trước đó đã tranh thủ cơ hội cho ngài nên đã tiêu hao một lượng bổn nguyên lớn.”
“Vì vậy, ta không thể nào lại phá lệ cho ngài nữa, nếu ngài muốn tiếp tục khiêu chiến Hoang Thạch, chỉ có thể lựa chọn phương thức gấp đôi tiền cược.”
“Chỉ cần ngài chiến thắng Hoang Thạch thành công thì 2000 điểm Chiến Thần này cũng sẽ trả lại cho ngài.”
Cũng đúng, chỉ cần thắng được Hoang Thạch đế quân thì có thể lấy lại điểm Chiến Thần...
Mặt Phương Thường xụ xuống, hắn ta đánh không lại!
Mất mặt, quả thực là quá mất mặt!