← Quay lại trang sách

Chương 385 Đây, là sự từ bi của Thiên sư! (1)

Dù sao Thần Tiêu thánh địa cũng là cửa trên nên họ sẽ không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm.

Thế là, cứ hết đợt thiên tài này đến thiên tài khác đến từ động thiên, phúc địa cũng bắt đầu hành trình vượt ải.

Đáng tiếc lúc đi vào họ hăng hái, mãn nguyện, thỏa thuê thế nào thì lúc bước ra ủ rũ, luyến tiếc chừng đó.

Đả kích, rất bị đả kích!

Những thiên kiêu kia bình thường trong môn phái của mình đều là thiên chi kiêu tử tuyệt đối.

Bọn họ phê bình việc nước, nhiệt huyết hào hùng, tự cho rằng mình thiên phú vô song.

Vậy mà sau khi tiến vào Chiến Thần Tháp, bi kịch đầu tiên mà họ nhận ra là, vốn liếng họ tích lũy được trong túi không đủ để đánh cược cấp ba bốn sao.

Bi kịch tiếp theo mà họ lại phát hiện ra là, mình căn bản không cần phải lo không có tiền khiêu chiến thiên kiêu ba bốn sao. Bởi vì... ngay cả thiên kiêu một sao bọn họ cũng chẳng đánh lại.

Thế giới bên ngoài, quá tàn khốc!

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, vô số những thiếu niên tiêu môn vốn mắt cao hơn đầu bắt đầu trải qua những trắc trở để trưởng thành.

Người tâm trí tương đối kiên định nhận thức được mình không đủ mạnh, bắt đầu cố gắng chiến đấu tu luyện thêm.

Còn những người tâm trí tương đối yếu ớt lập tức đánh mất sạch đấu chí cũng không phải là không có, có điều vẫn tương đối ít hơn so với những người kiên định.

Về tổng thể mà nói, tin tức về Chiến Thần Tháp đang rất sốt trong nhóm các đệ tử tiên môn.

Gần như các đệ tử đều đang thảo luận, người nào của tiên môn nào đó đã lên được tầng thứ mấy trong tháp.

Cũng chính vì điều này, dưới đề nghị của Thẩm Thiên và Trương Long Uyên, Diệp Kình Thương đã tạo ra một bia Chiến Thần Tân Tú.

Trên bia này sẽ ghi lại thành tích vượt ải của các thiên kiêu trăm tuổi trở xuống trong Chiến Thần Tháp.

Sau khi quá một trăm tuổi, tên trên tấm bia Tân Tú sẽ tự động biến mất, bị người đến sau thay thế.

Nói cách khác, đây là bảng xếp hạng thiên phú dành cho các thiên kiêu cùng thời đại.

Nếu có thể lưu danh trên bia Tân Tú này chứng tỏ trong một trăm năm này, thiên phú của ngươi đủ để lọt vào một trăm người đứng đầu.

Đối với đại đa số đệ tử tu tiên mà nói, đây cũng được coi là vinh quang tương đối lớn lao.

Dù sao Đông Hoang cũng rộng lớn, tu tiên giả nhiều không kể xiết.

Số thiên kiêu có thể lọt vào nhóm một trăm người đứng đầu của một trăm năm đâu chỉ một phần ngàn tỉ!

Như hai ngày nay, số đệ tử tiến vào Chiến Thần Tháp vượt ải không một ngàm thì cũng phải năm trăm người.

Một trăm cái tên trên bia Chiến Thần Tân Tú đã được lấp đầy, có điều cạnh tranh tạm thời vẫn chưa khốc liệt.

Dù sao, thiên kiêu cấp Thánh tử, Thánh nữ của những thánh địa khác trên cơ bản vẫn chưa tới hết mà!

Cũng chính vì thế nhân cơ hội này rất nhiều thiên tài động thiên, phúc địa đều đang vượt ải.

Nếu như thật sự có thể bước vào danh sách một trăm người đứng đầu, sau khi ra ngoài cũng có thể nghênh ngang hùng dũng bốc phét một chút.

Có biết bia Chiến Thần Tân Tú không? Có mấy Thánh tử, Thánh nữ còn chưa chắc đã lọt vào một trăm người đứng đầu, vậy mà ta đã lọt vào đấy!

Chính vì mang theo dự định này nên mấy ngày qua việc làm ăn của Chiến Thần Tháp cực kỳ phát đạt.

...

Lúc này, ngoài Chiến Thần Tháp.

Đám Tống Phú Quý, Lưu Thái Ất, Quế công công, Tần Cao đang lặng lẽ chờ đợi.

Các đệ tử Thần Tiêu hoặc đệ tử tiên môn khác đi ngang qua đều nhìn bọn họ với ánh mắt ghen tị.

Là bọn hắn, chính là bọn hắn!

Đám người được Thần Tiêu Thánh tử Thẩm sư huynh thân thiết nhất, coi trọng nhất.

Nghe nói bọn họ vào Chiến Thần Tháp đánh cược được giảm giá một nửa, luận bàn hàng ngày thì không tốn tiền.

Đúng là khiến người ta cực kỳ ghen tỵ!

Lời xì xào bàn tán của những người xung quanh, nhóm Tống Phú Quý, Lưu Thái Ất hoàn toàn chẳng thèm quan tâm.

Dù sao bọn họ có thể ở sát bên cạnh nịnh hót Thiên sư thì vốn đã không còn cùng đẳng cấp với đám người bình thường kia rồi.

Ngay cả Trương Tam đệ tử chân truyền của Thần Tiêu thánh địa giờ cũng chỉ có thể lót tót đi theo sau mông nịnh họt bọn họ, mong được nâng đỡ cơ mà.

Trương Tam hiếu kỳ nói: “Tống sư huynh, Lưu sư huynh, ta có một chuyện rất hiếu kỳ, không biết có nên hỏi hay không.”

Tống Phú Quý mỉm cười nói: “Vào tổ chức rồi thì đã là người một nhà, hỏi đi!”

Trương Tam hiếu kỳ nói: “Thánh tử sư huynh từ hôm qua đã tiến vào Chiến Thần Tháp bế quan tu luyện, theo lý thuyết hẳn là đang vượt ải.”

“Thế nhưng vì sao cho dù là trên bia Chiến Thần Tổng hay bia Chiến Tân Tú đều không có tên của sư huynh?”

Vấn đề này không chỉ mình Trương Tam hiếu kì, trên thực tế rất nhiều người đều cực kỳ tò mò.

Theo tin tức đáng tin thì Chiến Thần Tháp là do Thánh tử sư huynh đem về.

Tống Phú Quý nhìn gương mặt hóng chuyện của Trương Tam thì không khỏi cười.

Lưu Thái Ất bên cạnh thần bí thấp giọng nói: “Huynh muốn biết thật à?”

Trương Tam vội vàng hưng phấn gật đầu: “Mời sư huynh chỉ điểm, Trương Tam nhất định sẽ kín miệng.”

Lưu Thái Ất thần bí nói: “Huynh biết vì sao Chiến Thần Tháp ở Đông Hoang vạn năm qua mà chưa hề nhận bất kỳ ai làm chủ không?”

Trương Tam hoang mang lắc đầu.

Lưu Thái Ất cười nói: “Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Chiến Thần Tháp là đại khí cửu cực vô thượng, cho dù ở trong số các Tiên Khí thì cũng thuộc hàng chí cao vô thượng.”

“Chỉ có thiên kiêu tuyệt thế bảy sao thật sự vạn năm khó gặp mới có tư cách được nó chấp nhận và nhận chủ.”

Cơ thể Trương Tam hơi run lên: “Ý sư huynh là, Thánh tử thật ra là thiên kiêu bảy sao?”

Lưu Thái Ất lắc đầu: “Thánh tử sư huynh thiên phú rốt cuộc cao chừng nào nói thẳng ra Lưu mỗ hoàn toàn không cách nào ước đoán.”

“Nhưng có một điểm có thể xác định là trong chiến trường thượng cổlúc ta cùng Tống sư huynh, Quế sư huynh cùng Tần sư huynh vượt ải, tên của Thánh tử sư huynh đã bước lên đỉnh của bia Chiến Thần tổng, đánh giá cấp bậc của huynh ấy rõ ràng là thiên kiêu bảy sao.”