← Quay lại trang sách

Chương 386 Đây, là sự từ bi của Thiên sư! (2)

Trên mặt Trương Tam đầy vẻ sùng bái và kích động: “Nhưng, sao ta không nhìn thấy?”

Lưu Thái Ất hờ hững nói: “Cái này, thẳng thắn nói Lưu mỗ cũng không rõ.”

Cuối cùng Tống Chưởng quầy cũng chậm rãi lắc đầu, mở miệng nói: “Hiển nhiên, Thánh tử không muốn quá kiêu căng.”

“Chúng ta và Thánh tử Thiên sư quen biết nhau từ sớm, hiểu rõ Thiên sư trước nay sống khiêm tốn, không thích nổi bật quá.”

“Vì sao trên bia Chiến Thần không có tên của Thiên sư, thật ra trong lòng lão hủ đã có vài suy đoán, có thể chia sẻ với các vị sư huynh đệ.”

“Nhưng mọi người phải đồng ý với lão hủ, không được tùy tiện truyền ra ngoài, tránh làm Thiên sư không vui.”

Tống Chưởng quầy vừa nói, những người khác lập tức cam đoan ngay.

“Yên tâm đi! Tống sư huynh, Lưu mỗ ta sẽ giữ kín như bưng.”

“Chân Chí Giáp ta phẩm đức như thế nào Tống sư huynh còn không biết sao? Miệng kín như bưng!”

“Trương Tam mặc dù không thân cận với Thánh tử như các sư huynh nhưng cũng không phải người lắm miệng, nhất định sẽ miệng kín như bưng!”

“Cả ta nữa, ta cũng thế!”

Nghe mọi người cam đoan, Tống Chưởng quầy khẽ gật đầu: “Kỳ thật, theo lão hủ thấy, tên Thiên sư không có trên bia chỉ có hai nguyên nhân đơn giản.”

“Thứ nhất, Thiên Sư mặc dù khiêm tốn nhưng là tuyệt đại thiên kiêu thì sự kiêu ngạo trong xương cốt sẽ không cách nào xóa đi được.”

“Thiên tư của huynh ấy có thể xưng là vang dội cổ kim, kinh thế hãi tục, kỳ thật chỉ một tấm bia Chiến Thần có tư cách gì mà định nghĩa chứ?”

“Dù sao thì ngay cả Chiến Thần Tháp còn bị Thánh tử Thiên sư dễ dàng thu phục, nếu tên của Thánh tử nằm trên bia không khỏi dễ khiến người ta chỉ trích.”

“Với sự kiêu ngạo của Thánh tử Thiên sư thì chắc hẳn sẽ lười giải thích, vậy thì chi bằng dứt khoát rời khỏi bia, tránh xa sự theo đuổi của những người tầm thường.”

Những lời êm tai của Tống Chưởng quầy khiến đám người nghe đến mức hai mắt tỏa sáng, hết sức chăm chú.

Còn Lưu Thái Ất dường như nhớ ra gì đó liền móc ngọc giản trong ngực ra, cẩn thận ghi chép từng li từng tí.

Tống Chưởng quầy tiếp tục nói: “Còn nguyên nhân thứ hai có lẽ là vì Thánh tử sư huynh không muốn đả kích các thiên kiêu khác.”

Trương Tam hơi sững sờ: “Tống sư huynh, đây là ý gì?”

Tống Phú Quý nói: “Tiểu Trương không hiểu đâu.”

“Ban đầu ở chiến trường thượng cổ Tống mỗ đã tận mắt chứng kiến tên của Thiên sư lên thẳng vị trí thứ hai.”

“Khi đó đánh giá của Thiên sư là xếp thứ hai bảng tổng, gần với thiên kiêu sáu sao Hoang Thạch, nhưng chỉ một lát sau thì đã một lần nữa tăng lên.”

“Mà lần này, xếp hạng của Thiên sư đã vượt qua cả Hoang Thạch, trở thành thiên kiêu bảy sao đầu tiên vạn cổ đến nay.”

Lưu Thái Ất chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, lần đó ta cũng đang ở trong tháp, có thể làm chứng.”

Tần Cao cũng gật đầu: “Lúc ấy ta cũng đang lịch luyện, thấy rất rõ ràng.”

Hùng Mãnh trung thực gật đầu: “Ta cũng giống vậy.”

Tống Phú Quý thần bí nói: “Các ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?”

“Rõ ràng, nó có nghĩa là lúc Thánh tử đánh bại một vị thiên kiêu năm sao cũng đã được Chiến Thần Tháp đánh giá là thiên kiêu năm sao mạnh nhất rồi.”

“Hơn nữa sau khi đánh bại vị thiên kiêu năm sao kia, huynh ấy cũng không hề nghĩ ngơi mà khiêu chiến thẳng thiên kiêu bảy sao.”

“Đồng thời chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, có lẽ trong vòng trăm chiêu, cũng đã đánh bại vị thiên kiêu bảy sao kia.”

“Bởi vậy huynh ấy mới có thể từ năm sao lên bảy sao chỉ trong thời gian mấy chục giây ngắn ngủi.”

“Điều này cũng chứng minh, thiên kiêu bảy sao đã không chịu được một đòn của Thiên sư.”

“Và bây giờ tên của Thánh tử lại biến mất trên bia Chiến Thần.”

“Theo Tống mỗ, có lẽ là bia Chiến Thần đã không đủ khả năng đánh giá thiên phú của Thánh tử.”

“Hoặc có thể thiên phú của Thánh tử đã vượt qua bảy sao, đạt đến tám sao, thậm chí cao hơn, kinh thế hãi tục.”

“Thánh tử vì để tâm đến lòng tự trọng và lòng tự tin của những thiên tài bình thường nên chỉ đành che giấu thông tin bản thân.”

“Nếu không, nếu huynh ấy thực sự để lộ thiên phú ra thì sẽ có biết bao thiên kiêu tuyệt vọng chứ!”

“Có lẽ như vậy sẽ khiến vô số thiên kiêu sinh ra tâm ma, cả đời sống dưới cái bóng của huynh ấy.”

“Đây, chính là sự

Chậc

Chậc chậc

Chậc chậc chậc

Tống Chưởng quầy đúng là thức tỉnh mọi người.

Lập tức đám Chân Chí Giáp, Trương Tam, Hùng Mãnh vốn chưa hiểu gì liền bừng tỉnh.

Ngay cả ngọc giản trong tay Lưu Thái Ất cũng suýt nữa rơi xuống, những lời của Tống Chưởng quầy thật sự quá kinh người.

Nhưng nếu nghĩ kỹ một chút thì vô cùng có lý.

Quả nhiên, Tống Phú Quý có thể trở thành trưởng lão của tổ chức Thiên Quyến là rất có lý.

Vậy mới có thể thấy ông ta nhìn rất sâu, nhìn rất thấu đáo!

Lưu Thái Ất ta cũng kém xa.

Lúc này Quế công công bên cạnh cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: “Những điều này chỉ do Tống sư đệ suy đoán, mọi người nghe vậy thôi, chớ truyền ra ngoài.”

Thực lực, thiên phú của Quế công công không phải mạnh nhất trong số bọn họ. Nhưng, nếu bàn về sức nặng trong lòng Thánh tử thì ngay cả Tống Phú Quý cũng không thể nào so được với Quế công công.

Dù sao đây cũng chính là tồn tại được Thánh tử thật sự coi như người thân, ngay cả Thánh nữ, Đại sư huynh cũng phải nể mặt ông ba phần.

Lúc này Quế công công mở miệng, đám người vội vàng cam đoan miệng kín như bưng, nhất định sẽ không nói cho người thứ ba.

Lúc này Quế công công mới thỏa mãn gật đầu đưa mắt nhìn về phía Chiến Thần Tháp.

Lúc này Quế công công mới thỏa mãn gật đầu nhìn về phía Chiến Thần Tháp

Trong mắt ông tràn đầy nét hiền từ, lo lắng cùng với tia vui mừng.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đệ tử đã từ một hoàng tử bình thường có vận mệnh long đong đã trở thành Thần Tiêu Thánh tử mà cả Đông Hoang đều không thể coi nhẹ.

Thậm chí, giờ hắn còn được người ta hoài nghi đã trở thành thiên kiêu tám sao.

Nên biết ngay cả Đại sư huynh Thần Tiêu Phương Thường là tồn tại cấp bậc Cửu Chuyển Kim Đan mà cũng chỉ được Chiến Thần Tháp đánh giá là thiên kiêu năm sao.

Thần Tiêu Thánh nữ Trương Vân Hi giờ tu vi đã đạt tới Bát Chuyển Kim Đan đỉnh phong, có thể khống chế thuần thục Hỗn Nguyên Thần Lôi mà cũng chỉ là thiên kiêu năm sao.

Thiên kiêu bảy sao duy nhất tồn tại trên bia Chiến Thần là tồn tại có thể tung hoành vô địch khắp cả ngũ vực.

Và Điện hạ ít nhất là thiên kiêu bảy sao, thậm chí còn có thể là tám sao.

Điều này chứng tỏ điều gì đương nhiên Quế công công không thể nào không hiểu.

Có nghĩa là chỉ cần Điện hạ nghiêm túc tu luyện, gần như sau này sẽ trở thành tồn tại vô địch ngũ vực.

Loại vinh quang quá mức sáng chói này vốn Quế công công chẳng thể nào dám tưởng tượng đến.

Trong lúc nhất thời, hốc mắt Quế công công ứa ra dòng lệ.

Điện hạ cuối cùng đã thành tài rồi.

Lan Phi nương nương như trên trời có linh, cũng có thể mỉm cười nơi cửu tuyền!