Chương 388 Thẩm Thiên lần đầu gặp Lý Thương Lan (2)
Vì Thẩm Thiên mặc Long Uyên Thánh giáp kia thực sự quá oai hùng tuấn dật, làm cho lòng người phải mê mẩn.
Chiến giáp lóe ra tia sáng thần màu hoàng kim, tản ra dị tượng khí thế ngập trời cùng với dung nhan hoàn mỹ không tì vết kia, toàn thân Thẩm Thiên từ trên xuống dưới nơi nào cũng đủ để khiến nam tử tự ti mặc cảm, khiến nữ tử điên cuồng.
Trong lúc nhất thời, vô số người bàn luận ầm ĩ.
Thậm chí có vài đệ tử tiên môn còn xúm lại đây.
“Đây chính là Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên sư huynh sao? Cuối cùng cũng được nhìn thấy huynh ấy, ôi yêu mất rồi, yêu mất rồi!”
“Trước nay cứ nghe nói Thần Tiêu Thánh tử có dung mạo siêu tục kinh thế, hôm nay đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.”
“Trời ơi, vì sao ông trời lại để ta nhìn thấy Thần Tiêu Thánh tử, nhìn thấy mà không thể nào có được chính là sự tra tấn lớn nhất thiên hạ!”
“Thanh Vân sư huynh, giải trừ hôn ước đi! Vì sao à? Vì ta đã gặp được tình yêu rồi, nếu huynh thật sự yêu ta, hi vọng huynh thành toàn cho ta.”
“Thánh tử điện hạ, nghe nói là người tiến vào chiến trường thượng cổ đưa Chiến Thần Tháp ra ngoài, xin hỏi có thể tiết lộ về quá trình đó không?”
“Thánh tử điện hạ, nghe nói chỉ có thiên kiêu bảy sao mới có tư cách được Chiến Thần Tháp chấp nhận, đồng thời đem nó ra ngoài.”
“Nhưng trên bia Chiến Thần không có tên của người, người có lời giải thích nào về chuyện này không?”
“Thánh tử điện hạ, nghe nói những đệ tử thân thiết với người được hưởng ưu đãi giảm giá ba mươi phần trăm trong tháp?”
“Với đệ tử của những tiên môn khác mà nói như vậy có phải quá không công bằng sao?”
Chậc...
Thẩm Thiên nhìn đám nam nam nữ nữ chen chúc nhau liền không khỏi nhức đầu.
Thần Tiêu thánh địa sao lại xuất hiện một biệt đội săn tin này vậy?
Mấy tên này thật sự không dễ chọc, dù sao Thẩm Thiên hắn cũng là Thánh tử danh môn chính phái.
Hắn không thể dùng một chiêu “Hỗn Nguyên Chưởng Tâm Lôi” đánh cho đám này nằm bẹp dí được!
May mắn là đúng lúc này đám Tống Phú Quý cũng đều chạy tới.
“Mọi người nhường một chút, nhường một chút, Thánh tử sư huynh vừa lịch luyện xong, cần nghỉ ngơi.”
“Mọi người là đệ tử của môn phái nào, đưa lệnh bài môn phái ra đây, có vấn đề gì có thể hỏi chúng ta.”
Đám đệ tử tổ chức Thiên Quyến bắt đầu cản đám người săn tin của các tiên môn khác.
Lúc này, Thẩm Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà rất nhanh, Thẩm Thiên cũng cảm giác có gì đó không ổn.
Hắn cảm thấy kiếm ý trong cơ thể mình trở nên vô cùng phấn khởi kích động, giống như có một thanh Thần kiếm vô song đang nhanh chóng đến gần Thần Tiêu thánh địa vậy.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu.
Hắn lập tức nhìn thấy chẳng biết lúc nào, trên bầu trời phía đông Chiến Thần Tháp, tất cả tầng mây đều dồn lại một chỗ.
Những đám mây trắng này ngưng tụ thành hình một thanh trường kiếm, tản ra kiếm khí lạnh thấu xương cắt đứt cả hư không.
Nếu tạo nghệ kiếm đạo đủ mạnh thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được trên chín tầng mây kia có kiếm ý ngưng tụ.
Nó tựa như con sông cuồn cuộn vắt ngnag qua bầu trời, lại giống như thác nước vạn trượng đang trút xuống.
Kiếm ý tuyệt thế như vậy tuyệt đối không phải kiếm tu bình thường có thể phóng thích ra được.
Rõ ràng, có Kiếm tiên tuyệt thế đang giáng lâm Thần Tiêu.
Cũng không phải chỉ có một mình Thẩm Thiên cảm thấy có gì không bình thường.
Lúc này xung quanh tiểu thế giới Thần Tiêu, những tồn tại cấp Nguyên Anh kỳ trở lên đều cảm nhận được cảm giác áp bách.
Cảm giác này không phải nhắm riêng vào ai mà là khí tức tự nhiên tản ra từ trên người cường giả, khiến cho kẻ yếu cảm thấy nguy hiểm.
Giống như sư tử dù không muốn săn linh dương nhưng linh dương đứng trước mặt sư tử vẫn cảm thấy áp bức và kiêng kỵ theo bản năng.
Từng bóng dáng lần lượt xuất hiện xung quanh Chiến Thần Tháp, bọn họ đều là chưởng môn và trưởng lão của các động thiên, phúc địa lớn.
Họ xuất hiện lúc này dĩ nhiên không phải đơn thuần là để hóng chuyện mà là để thể hiện sự tôn trọng đối với thanh kiếm này.
Cuối cùng, kiếm ý ẩn hiện kia cũng bắt đầu lớn mạnh.
Kiếm trong tay, sau lưng vô số đệ tử tiên môn đều đang nhẹ nhàng run rẩy.
Thậm chí có không ít tiên kiếm trong tay kiếm tu còn bay ra khỏi vỏ, cắm trên mặt đất chậm rãi nghiêng về phía đông, tựa như, nó đang thần phục chí tôn trong kiếm vậy.
Giờ khắc này tất cả mọi người đã xác định, là ông ta, là ông ta, chính là ông ta!
Đệ nhất thiên phú kiếm đạo Đông Hoang ba ngàn năm nay.
Trường Hà Kiếm Tôn Thái Bạch động thiên Lý Thương Lan, tồn tại xếp hạng ba trên bảng Hóa Thần Đông Hoang.
Nghe nói ông ta sớm đã có thể độ kiếp thành Thánh, chẳng qua vì cảm thấy tu vi kiếm đạo của mình còn có thể tiếp tục rèn luyện nên miễn cưỡng áp chế lại.
Ngày ông ta thật sự độ kiếp thành thánh có lẽ có thể được phong hào Kiếm Thánh!
Đây là một vị kiếm khách mặc dù xuất thân động thiên nhưng vẫn khiến Thánh chủ các thánh địa phải dùng lễ để tiếp đón.
Phía chân trời xa xôi, một bóng dáng áo gai chậm rãi xuất hiện.
Lúc đột nhiên xuất hiện, ông ta còn cách Chiến Thần Tháp trăm dặm, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ.
Nhưng bước ra một bước kiếm phá hư không, dưới vạn đạo kiếm ảnh chen chúc ông ta đã bước đi trăm dặm đến trước tháp.
Giờ phút này, kiếm khách áo gai chính là trung tâm tuyệt đối của trời đất này, về phương diện khí thế thậm chí còn vượt trên Thẩm Thiên một bậc.
Trong lúc nhất thời, các Tôn giả, Thiên tôn của động thiên, phúc địa lớn đều chen chúc tiến lên, nghênh đón vị kiếm khách này.
“Trường Hà Kiếm Tôn, đã mấy chục năm không gặp, kiếm ý của Kiếm Tôn ngày càng mênh mông.”
“Kiếm ý này đúng là cuồn cuộn liên miên bất tuyệt như nước sông, cũng giống như Hoàng Hà tràn đê, đã xảy ra thì không gì có thể ngăn cản được.”
“Kiếm Tôn, khuyển tử say mê kiếm đạo, không biết có vinh hạnh đi theo Kiếm Tôn tu tập không, bổn tọa nguyện đem lễ trọng đến dâng lên.”
Lý Thương Lan nghe mấy lời nịnh nọt và tâng bốc này trong mắt không hề có chút gợn sóng.
Ánh mắt ông ta từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú tử tháp ngàn trượng này.
Ông ta tự lẩm bẩm: “Tàn tháp này chính là Chiến Thần Tháp danh tiếng vạn năm sao?”
“Năm đó bổn tọa tiến vào chiến trường thượng cổ thí luyện chưa từng được gặp tháp này còn từng tiếc nuối một dạo.”
“Ta chưa từng nghĩ vẫn còn cơ hội để thưởng thức cho thỏa tâm nguyện.”
Đột nhiên, dương như Lý Thương Lan cảm nhận được gì đó.
Ông ta nhìn sang vị trí Thẩm Thiên, ánh mắt dần khựng lại.