Chương 387 Thẩm Thiên lần đầu gặp Lý Thương Lan (1)
Tầng bảy Chiến Thần tháp, Thẩm Thiên đối mặt với thiên kiêu bảy sao trên lôi đài Chiến Thần.
Thẩm Thiên người mặc Ngũ Lôi Thần Thú giáp. Quanh người lôi đình lượn lờ giống như Thần Vương trẻ tuổi hàng thế.
Đối diện hắn là một vị đại hán thân hình khôi ngô cường tráng đang đứng, tay cầm Thần phủ, khí thế vô cùng hùng tráng.
Đây chính là thiên kiêu bảy sao của “Thiên Hình tộc”, sở trường lớn nhất là Thần Ma Luyện thể dùng sức phá pháp, phong cách chiến đấu bá đạo ngông cuồng đến cực hạn.
Nói thẳng ra thì cho dù là Thẩm Thiên, lúc đối mặt với hắn ta vẫn cảm thấy áp lực cực lớn.
Vì cho dù là đao chém, rìu bổ, dìm nước, đốt lửa gì cũng hoàn toàn không thể làm tổn thương được Thần Ma Kim Thân của hắn ta.
Rõ ràng Kim Thân của hắn ta không hải chỉ mới chuyển luyện một lần, thâm chí cường độ nhục thân còn cao hơn Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên đã sử dụng Tử Tiêu Kinh Thiên Chùy kèm với Trọng Thủy, điên cuồng chém ra hơn một trăm chùy mới có thể miễn cưỡng áp chế được hắn ta.
Trong số tất cả những thiên kiêu cùng cấp mà Thẩm Thiên gặp thì đây là một kẻ hắn thấy khó dây dưa nhất, giống như đang bật chế độ hack vậy.
“Thiên Hoang Tam Thập Lục Chùy, Toái Tinh Chùy!!!”
Trên Tử Tiêu Kinh Thiên Chuy lấp lóe tia chớp giống như một ngôi sao đang rơi xuống.
Ầm!!!
Thần chùy to lớn đánh nát rìu khổng lồ trong tay đại hán Thiên Hình tộc rồi tiếp theo là nện mạnh xuống người hắn ta.
Một âm thanh lớn vang lên giống như núi non sụp đổ.
Dưới Thần chùy, cơ thể của đại hán Thiên Hình tộc kia hóa thành những đốm sáng rồi tiêu tan hết.
“Không ngờ chênh lệch giữa thiên kiêu bảy sao lại lớn như vậy, sức chiến đấu của tên này mạnh hơn những tên trước rất nhiều.”
Thẩm Thiên thu hồi Tử Tiêu Kinh Thiên Chùy không khỏi lau mồ hôi.
Trong hai ngày nay, Thần Tiêu Thánh chủ thì tiếp đãi thế lực khắp nơi, Thẩm Thiên cũng không hề nhàn rỗi.
Hắn hiểu rất rõ tuy trên người mình mặc dù đều là bảo vật nhưng kinh nghiệm chiến đấu thua các thiên kiêu khác quá nhiều.
Thế là, ôm suy nghĩ “miễn phí việc gì không dùng”, tên này đã chạy thẳng đến Chiến Thần tháp để khiêu chiến miễn phí hình chiếu mấy thiên kiêu kia.
Diệp Kình Thương thực sự cũng chẳng so đo với hắn mà còn vô cùng kiên nhẫn chỉ điểm để Thẩm Thiên tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu.
Trong mắt Diệp Kình Thương, một thân sở học của Thẩm Thiên rất mạnh nhưng quá mức lộn xộn.
So với việc tiếp tục học những công pháp vô địch chi bằng hiểu rõ những thứ đã biết.
Thế là hai ngày nay dưới sự đốc thúc của Diệp Kình Thương, Thẩm Thiên bắt đầu tăng cường khống chế sức mạnh của bản thân.
Bắt đầu từ thiên kiêu sáu sao trước, hắn dùng Vũ hóa Tiên Kim để tỷ thí tốc độ với thiên kiêu “Dực Thần tộc” Tiên giới.
Dùng Phệ Tiên đằng tỷ thí thuật khống chế dây leo với thiên kiêu “Cú Mang tộc” Tiên giới, dùng Nhất Nguyên Trọng Thủy tỷ thí với “Hải Thần tộc” Tiên giới.
Dùng Nam Minh Ly Hỏa tỷ thí với “Chúc Dung tộc” của Tiên giới, dùng Hỗn Nguyên Thần Lôi tỷ thí với “Lôi Linh tộc”.
Trong quá trình tỷ thí với những thiên kiêu này, Thẩm Thiên tự phong ấn những sức mạnh khác.
Hắn chỉ dùng thủ đoạn của đối phương để chiến đấu luận bàn, cố gắng dùng lĩnh vực đối phương am hiểu nhất để đánh bại hắn ta.
Kết quả, dĩ nhiên là... bị treo lên đánh rất thê thảm.
Còn vấn đề thảm như thế nào, giờ Kim Thân của Thẩm Thiên đã bị chà đạp đến mức rạn nứt rồi.
Xem chừng cùng lắm là ba đến năm ngày nữa là hắn có thể hoàn thành lần chuyển luyện Kim Thân thứ nhất thành công.
Theo cách nói của lão hồ ly Diệp Kình Thương thì đây gọi là: Sẽ không giết nổi ngươi đâu, sẽ chỉ làm ngươi trở nên cường đại hơn thôi.
Đương nhiên, Thẩm Thiên cực kỳ nghi ngờ lão hồ ly này đang tìm cái cớ để nhìn mình bị vờn.
Dù sao mỗi lần lúc hắn bị đòn thì lão già này đều ở dưới lôi đài cắn hạt dưa xem kịch, gương mặt cười tươi vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên dù nói thế nào thì trong quá trình không ngừng luận bàn với những ti kia, kinh nghiệm chiến đấu của Thẩm Thiên tăng lên cực kỳ nhanh.
Điều này cũng giúp năng lực thực chiến của hắn tăng trưởng với tốc độ khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Cho dù là Diệp Kình Thương cũng phải kinh ngạc với tốc độ trưởng thành của tiểu tử này.
Đối với Thẩm Thiên hiện tại mà nói, một khi hắn giải phóng tất cả các thủ đoạn sức mạnh trong cơ thể thì phần lớn thiên kiêu bảy sao trong Chiến Thần tháp đã không còn là đối thủ của hắn, chỉ có thể bị hắn lần lượt treo lên đánh thôi.
Dù sao phong cách chiến đấu của Thẩm Thiên thật sự là quá toàn diện, đối với thiên kiêu của tất cả các phong cách chiến đấu đều có thể nghĩ cách để khắc chế họ.
Chẳng hạn như thiên kiêu Thiên Hình tộc kia đã bị Thẩm Thiên dùng Phệ Tiên đằng hạn chế cơ thể trước, sau đó lại dùng Nhất Nguyên Trọng Thủy tăng thêm trọng lượng đánh mạnh từng chùy.
“Tiểu tử ngươi lại đánh nát một hình chiếu thiên kiêu bảy sao của lão phu rồi, thô bạo quá đi.”
Diệp Kình Thương hơi đau lòng bấm pháp quyết thu hồi những đốm sáng vàng óng kia vào trong tháp.
Thẩm Thiên cười nói: “Chẳng phải nó có thể khôi phục vô hạn sao? Trong tháp còn thiên kiêu bảy sao nào mạnh hơn nữa không?”
Diệp Kình Thương trợn trắng mắt: “Chỉ có thế thôi, mấy ngày nay ngươi đánh nát mấy chcục thiên kiêu sáu sao bảy sao rồi đấy, phải biết đủ chứ!”
“Quay về tổng kết quy nạp cho tốt, hấp thu kinh nghiệm chiến đấu này là bằng mấy trăm năm đóng cửa khổ tu đấy!”
“Đừng tham lam quá, tham thì thâm chưa hẳn đã là việc tốt, hơn nữa còn lãng phí linh thạch.”
Thẩm Thiên lau mồ hôi lạnh, hắn vô cùng nghi ngờ nửa câu cuối cùng này mới là mấu chôts.”
“Được thôi, ta ra ngoài nghỉ ngơi một chút, tiện thể bế quan hoàn thành lần luyện chuyển Kim Thân đầu tiên.”
Thẩm Thiên tiện tay đeo Thần Tiêu Kinh Thiên Chùy bên hông, tâm niệm vừa xoay chuyển liền được truyền tống ra khỏi Chiến Thần tháp, kết thúc lần luyện tập này.
Ánh nắng ngoài tháp một lần nữa chiếu lên người Thẩm Thiên.
Lúc này trong mắt vô số người bên ngoài Chiến Thần tháp, ánh nắng đều đã mất đi tia sáng vốn có.