← Quay lại trang sách

Chương 391 Nhục nhã, vô cùng nhục nhã! (1)

Đám sương mù này cực kỳ dày đặc và lan ra cực kỳ nhanh, chỉ sau vài lần hít thở mà nó đã che phủ toàn bộ cơ thể Thẩm Thiên.

Lý Thương Lan còn phát hiện linh sương nhanh chóng mở rộng ra bốn phương tám hướng như muốn che phủ cả ông ta vậy.

"Thủ đoạn của yêu tinh trên Mê Vụ bình nguyên sao? Tên nhóc này học thế nào được vậy?"

Lý Thương Lan nhíu mày: "Tên nhóc này có Thiên Kiếm Thần Thể mà không lo học kiếm đạo vô thượng đi, suốt ngày toàn học những thứ lung tung, đúng là đầu đuôi lẫn lộn!"

"Xem bổn tôn phá trò quỷ quái của ngươi bằng kiếm khí vô thượng đây!"

Lý Thương Lan vừa nói thì khí thế quanh người lập tức tăng mạnh, thần niệm tập trung vào dao động năng lượng mỏng manh bên trong linh sương.

Lúc này ông ta như hòa làm một thể với thanh kiếm rộng trong tay, kiếm là người mà người cũng là kiếm.

Kiếm khí Trường Hà vô tận hội tụ vào thanh kiếm trong tay ông ta, chẳng mấy chốc mà thân kiếm đã lớn hơn và ngưng tụ thành kiếm cương rực rỡ.

Keng!

Không gian mơ hồ vặn vẹo rồi vỡ vụn.

Rất hiển nhiên, Lý Thương Lan cần sử dụng kiếm thuật với tu vi Kim Thân kỳ mới có thể làm không gian dao động.

Trong chục nghìn năm trở lại đây, rất ít kiếm khách tại Đông Hoang có thể đạt được trình độ này, quả nhiên danh hiệu kiếm tôn mạnh nhất không ngoa tí nào.

Lý Thương Lan tập trung thần niệm vào dao động năng lượng trong linh sương, sau đó người kiếm hợp nhất và cùng vọt về phía mục tiêu.

Tất cả trở ngại đều bị mũi kiếm chém đứt, đến linh sương cũng bị phá vỡ.

Sự thật chứng minh ông ta không nhắm sai mục tiêu, kiếm cương nhanh chóng va chạm với lồng Huyền Vũ được ngưng tụ từ Nhâm Thủy Thần Lôi.

Ầm!

Kiếm khí bùng nổ xé rách lồng Huyền Vũ.

Chỉ trong chớp mắt, kiếm ý tung hoành khắp cơ thể khôi ngô của Lý Thương Lan cắt đứt toàn bộ không gian bên trong lồng Huyền Vũ.

Đảm bảo dù Thẩm Thiên giấu mình ở đâu thì cũng sẽ bị kiếm khí ép hiện ra.

Tuy nhiên, điều khiến Lý Thương Lan khiếp sợ là tất cả kiếm khí đều thất bại.

Hình chiếu của Thẩm Thiên không nằm trong lồng Huyền Vũ này!

Ngay lúc lồng Huyền Vũ bị kiếm khí phá vỡ, báo động trong lòng Lý Thương Lan vang lên.

Một sợi dây màu ngọc bích bắn ra từ dưới nền đất và quấn lấy đùi phải của Lý Thương Lan.

Tiếp theo đó, sợi dây này leo dọc theo đùi phải của ông ta... lên trên.

Những gai nhọn màu ngọc bích đâm vào bắp đùi của ông ta!

Cảm giác tê tê đau đau truyền đến từ đùi phải của Lý Thương Lan.

Nhưng rồi tất cả cảm giác đau đớn đã biến mất gần như ngay lập tức.

Dĩ nhiên là vị kiếm tôn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú không gì sánh bằng như Lý Thương Lan sẽ phát hiện điểm khác thường.

Hiển nhiên sợi dây này có độc, hơn nữa loại độc gây tê mạnh này có hiệu quả rất là bá đạo.

Nếu ông ta không mau chóng thoát khỏi sợi dây này thì ông ta sẽ bị những sợi dây gây tê trói chặt.

Đến lúc đó, ông ta sẽ không thể phản kháng nữa.

"Đê tiện!"

Lý Thương Lan sầm mặt, vung kiếm chém về phía sợi dây ngọc bích.

Keng!

Sợi dây màu ngọc bích trông mảnh mai yếu ớt nhưng lại cứng trên cả dự đoán của Lý Thương Lan.

Thanh kiếm trong tay Lý Thương Lan được rèn từ linh kim cực phẩm, hơn nữa lại được ông ta bồi dưỡng nhiều năm nên có thể gọi là thần binh tuyệt thế.

Thế nhưng nó không thể cắt đứt sợi dây trong một nhát mà chỉ để lại một vết kiếm thật sâu, sau đó chất lỏng màu trắng sữa trong dây lập tức bắn tung tóe.

"Một nhát chém chưa đứt thì chém thêm nhát nữa!"

Cảm giác tê dại ngày một mãnh liệt hơn, Lý Thương Lan cố gắng vận dụng kiếm ý chống lại độc tố trong cơ thể.

Cùng lúc đó, ông ta lại vung kiếm chém ngay chỗ vết kiếm vừa rồi, rốt cuộc cũng cắt đứt sợi phệ tiên đằng này.

Nhưng ông ta chưa kịp vui vẻ thì lại thấy ba sợi phệ tiên đằng khác tiếp tục chui ra khỏi nền đất.

Ba sợi phệ tiên đằng này lần lượt quấn lên hông, đùi và hai tay của ông ta với tốc độ nhanh không kịp đỡ, chẳng mấy chốc mà ông ta đã bị trói chặt.

Cũng trong lúc đó, ba sợi phệ tiên đằng bắt đầu chui vào miệng của Lý Thương Lan.

"Nghiệp chướng, nghiệp chướng mà! Đây là sợi dây yêu nghiệt gì thế này!"

Lý Thương Lan tái mét mặt mày, ông ta đường đường là một kiếm tôn Đông Hoang nên dĩ nhiên cũng sĩ diện.

Nếu đám dây bậy bạ này chui vào miệng ông ta thì sau này ông ta làm sao mà làm người nữa?

"Người kiếm hợp nhất, phá cho ta!"

Vào lúc này, khí thế trên người Lý Thương Lan bốc cháy hừng hực.

Ông ta đang đốt cháy khí huyết của bản thân để bộc phát sức mạnh to lớn hơn cả bình thường.

Đối với người tu luyện luyện thể thần ma song song như Lý Thương Lan mà nói, đây đã là thủ đoạn sau cùng mà ông ta hiếm khi sử dụng.

Suy cho cùng, số người có tư cách làm Lý Thương Lan liều mạng trong Đông Hoang rất ít ỏi. Bên cạnh đó, Lý Thương Lan trong trạng thái này mạnh đến đáng sợ!

"Kiếm chỉ hướng nào, chém sạch quỷ quái! Yêu quái ảo tưởng, chém là diệt sạch!"

Trong phút chốc, ánh kiếm bạc rực rỡ bộc phát ra từ người Lý Thương Lan.

Trên thân ba sợi phệ tiên đằng nhanh chóng hiện ra những vết kiếm thấy rõ, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu nứt toác.

Chỉ tính riêng nhát kiếm này cũng thấy được danh hiệu kiếm tôn của Lý Thương Lan không hề ngoa, kiếm tâm của ông ta mạnh đáng sợ.

Lúc này, Lý Thương Lan đã cộng hưởng cao độ với kiếm thần trong tay, phệ tiên đằng khó mà trói buộc ông ta vì sự bùng nổ này.

Phập!

Ngay lúc đó, Lý Thương Lan biến sắc.

Kiếm đạo quanh người ông ta tán loạn, sắc mặt cũng tái đi trong nháy mắt.

"Khốn kiếp, cầm thú, bại hoại! Ngươi... Ngươi dám đâm chỗ đó của bổn tôn!"

Phẫn nộ!

Ngọn lửa tức giận đốt cháy Lý Thương Lan, khiến khí thế quanh người ông ta bốc lên hừng hực hơn trước.

Những đường kiếm khí liều mạng chém phệ tiên đằng, nhưng chẳng biết từ khi nào mà bề mặt phệ tiên đằng đã phủ một lớp chất lỏng màu trắng bạc.

Phần lớn đường kiếm tấn công đều bị hóa giải trước lớp chất lỏng này, khả năng phòng ngự của phệ tiên đằng tăng cường hơn ban đầu không chỉ gấp đôi!

Lý Thương Lan càng ra sức chém thì mấy sợi phệ tiên đằng càng hưng phấn.

Thậm chí chúng nó còn không ngừng quất lên người Lý Thương Lan như để bày tỏ sự vui mừng của mình.

Nhục nhã, vô cùng nhục nhã mà!